Chương 38: Khai Giảng

Bọn họ học cấp ba ở huyện thành nên phải chờ đúng giờ xe đi huyện thành, tiền xe đắt hơn một chút khoảng một hào.

Lần đi xe này Thẩm Thanh Thanh vẫn vội vàng đưa tiền trước khiến Thẩm Thính Hồng cảm thấy vô cùng bất lực.

Xét cho cùng thì tổng số tiền đi xe bò khoảng một hào rưỡi, số tiền này có thể mua được không ít đồ.

“Cậu đừng có tranh trả tiền với tớ ở đây!” Thẩm Thanh Thanh chỉ nói một câu như vậy.

Trên xe không có nhiều người, thật sự thì có rất nhiều người tiếc trả phí đi lại này. Nếu người nào muốn đi huyện thành thì phần lớn mọi người đều lựa chọn đi bộ.

Màn giằng co giữa hai người thật sự thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Thẩm Thính Hồng giật giật khoé miệng nhưng thôi cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Dọc đường đi đến huyện thành rất xóc nảy, hiện tại con đường không được lát xi măng toàn bộ từ thành thị đến nông thôn giống như đời sau. Mà bây giờ ngay cả trong thị trấn, đường cũng không được bằng phẳng, hơn nữa xe này đã sử dụng quá lâu rồi cho nên suốt cả dọc đường đi Thẩm Thính Hồng cảm thấy rất buồn nôn.

Cuối cùng đã tới nơi, khi xuống xe cô cảm thấy hai chân mình bập bềnh bất thường. Thẩm Thanh Thanh thấy cô bị như vậy nên có chút lo lắng.

“Thính Hồng, cậu không sao chứ? Chẳng lẽ đây là di chứng của việc chấn thương sọ não?”

Thẩm Thính Hồng: “……”

Xua tay vài cái xong lại hít thở thêm không khí trong lành ở bên ngoài, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Đi thôi!” Thẩm Thính Hồng đeo một chiếc cặp sách, cái này là Lưu Nguyệt làm cho cô. Kiểu dáng chiếc ba lô này được tham khảo từ cái ba lô bán chạy nhất ở Cung Tiêu Xã, cô rất thích cái này, cái ba lô này rất có nét đặc trưng của thời đại.

Thẩm Thanh Thanh cũng có một cái ba lô nhưng nó được mua từ Cung Tiêu Xã, trông phong cách tây hơn nhiều. Cái ba lô này vẫn là do Thẩm Thanh Thanh quấy nhiễu đòi Thẩm Vệ Quân mua.

Hai cô gái cùng nhau bước đến trường học, bởi vì kỳ nghỉ vừa qua nên trường học nhìn náo nhiệt vô cùng.

“Thẩm Thanh Thanh! Thẩm Thính Hồng! Ở chỗ này!” Một giọng nói của nam thanh niên lọt vào tai hai người họ.

Theo tiếng gọi mà nhìn lại thì thấy một cậu béo đang chạy tung tăng đến đây.

Sững sờ vài giây xong, Thẩm Thính Hồng mới nhớ ra người kia là ai.

Rốt cuộc, cậu ta lớn lên có điểm không giống người bình thường.

Ở thời đại này người béo như vậy cũng không nhiều, chỉ cần nhìn thân thể này là biết điều kiện nhà cậu ta rất tốt rồi.

Suy cho cùng thì không phải ai cũng có điều kiện để ăn đến béo như vậy.

Đây là cậu nam sinh ngồi sau Thẩm Thính Hồng, cha mẹ cậu ta đều là người lãnh đạo của xưởng quốc doanh. Theo trí nhớ của Thẩm Thính Hồng thì bố cậu béo là trưởng xưởng chế biến thịt, còn mẹ là là chủ nhiệm của xưởng dệt may. Chính vì vậy nên tên này mới béo như vậy, hơn nữa cậu ta là con một, điều đó đủ để cho thấy ở trong nhà cậu ta là bảo bối.

Nhưng tiểu mập mạp này rất thích chơi với Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh, cho nên thường xuyên bị mọi người chê cười về chuyện này nhưng cậu ta cũng mặc kệ.

“Úi trời, hoá ra là Phương Tiểu Béo!” Thẩm Thanh Thanh thấy bạn tốt cũng rất vui vẻ.

“Cậu…. Tại sao bây giờ các cậu mới đến?” Phương Trác thở hồng hộc, thịt trên hai bên má cứ thế run lên.

“Nhà của bọn tớ ở xa, chứ đâu giống nhà cậu ở ngay huyện thành.” Thẩm Thanh Thanh nói.

“Ha ha, đúng rồi nhờ!” Phương Trác gãi đầu, cảm thấy mình thật ngốc khi hỏi câu này.

“Thính Hồng, trán cậu bị làm sao vậy?”

Phương Trác ngẩng đầu lên rồi nhìn thấy vết sẹo nhàn nhạt trên đầu Thẩm Thính Hồng, thật ra vết sẹo đó đã mờ đi nhiều. Nhưng Thẩm Thính Hồng rất trắng, hơn nữa Phương Trác cũng là người rất quen thuộc với cô cho nên cậu ta có thể phát hiện ra sự khác thường trong nháy mắt.