Chương 4: Điên Cuồng Mua Sắm 3

Quả nhiên vào đúng 11 giờ 50 phút, đủ loại xe tải nối đuôi nhau vào nhà kho.

Chờ đến khi mọi người đưa hết tất cả đồ vào khi hàng, lúc này Thẩm Thính Hồng mới thanh toán nốt số tiền còn lại. Nhìn mọi người đã đi hết, Thẩm Thính Hồng mới cho tất cả đồ vật vào không gian theo từng danh mục.

Những đồ vật cần giữ tươi thì cho vào phòng, những đồ không cần giữ tươi thì cứ để ở bên ngoài. Còn những con động vật nhỏ cứ cho nó vào hàng rào.

Sau đó Thẩm Thính Hồng phát hiện bọn động vật này vào không gian xong rất nghe lời. Chỉ cần cô ngăn chúng chạy lung thì chúng sẽ ngoan ngoãn lại như vậy thì không phải lo lắng việc bọn chúng sẽ đạp nát những chồi non rau củ mới nhú ra trong sân nhà.

Khoá cửa của kho hàng, Thẩm Thính Hồng đi đến một quán mì để ăn tạm vài thứ gì đó, sau đó nhớ đến thời gian trong căn phòng sẽ ngưng đọng. Ủa, vậy tại sao mình lại không mua đồ ăn chín cất vào trong đó.

Chính vì thế, vào buổi chiều Thẩm Thính Hồng đi đến các cửa hàng mà bình thường mình rất thích. Đặt số lượng lớn đồ ăn chín chẳng hạn như: bánh bao hấp hay các loại đồ ăn Trung Quốc khác.

Cô lấy lý do đặt đồ ăn cho công nhân, người khác cũng không nghĩ nhiều. Dù sao loại chuyện này cũng không cần miệt mài tìm hiểu chỉ cần bản thân có tiền là đủ rồi.



Sau đó Thẩm Thính Hồng đi tới chợ đầu mối để mua rất nhiều đồ ăn vặt, đồ uống mà bình thường cô rất thích ăn. Còn có cả đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, cho dù là kem đánh răng, bàn chải đánh răng, sữa tắm những thứ dùng để tắm rửa hằng ngày và cả băng vệ sinh thần kỳ, Thẩm Thính Hồng không buông tha thứ nào cả.

Lại nói về băng vệ sinh đi, lúc trước khi cô hết kinh còn dùng không xong, huống chi cái nơi ở trong mơ rất giống những năm vào các thập kỷ trước, không có gì bất ngờ thì có thể sau này nó mới được phát triển.

Sau đó lại mua đủ loại quần áo, chăn bông có kiểu dáng cũ kỹ không ai thèm mua, thậm chí Thẩm Thính Hồng còn mua rất nhiều loại áo khoác quân đội kiểu cũ, những loại quần áo xinh đẹp hơn một chút cô sẽ không mua. Dù sao thì niên đại ở trong mơ kia cực kì mẫn cảm, người khác đều mặc quần áo màu xanh với màu đen mà cô lại ăn mặc hoa hoè lộng lẫy, như vậy chẳng phải nói cho người ta biết mình có vấn đề về thần kinh sao?

Tuy nhiên cô cũng kiếm thêm không ít bông và lông tơ, chắc chắn nó sẽ luôn hữu ích trong mọi thời điểm.

Cô cũng mua không ít xe đạp kiểu cũ để vào không gian, dù sao chỉ cần màn theo những thứ đồ quý giá của niên đại đó là được.

Mua nhiều như vậy nên tiền tiết kiệm trong tay Thẩm Thính Hồng chỉ còn lại hơn một trăm nghìn tệ, ngoài trừ đi khoản tiền mua đồ ăn nấu chín thì đại khái cô chỉ còn lại năm mươi nghìn tệ.

Cô lại đi đặt thêm một mẻ hải sản, bánh ngọt, đường đỏ, đường trắng và các loại gia vị khác. Mua nhiều như vậy nên trong tay cũng chỉ còn sót lại hai nghìn tệ, tuyệt nhiên Thẩm Thính Hồng không dám đυ.ng chạm gì tới số tiền đó. Nếu lỡ như không xuyên qua thì ngay cả tiền thuê nhà cô cũng không còn!