Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Pháo Hôi Dựa Vào Rút Thăm Trúng Thưởng Làm Giàu

Chương 11: Bắt Được Thủ Phạm (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xã viên xung quanh đều trở lên thông cảm mà nhìn Lâm Đức Vượng. Giây tiếp theo, ông ấy liền hung hăng tát mạnh một cái vào mặt Lâm Dũng.

" Súc sinh! Sao mày lại có thể làm ra loại chuyện xúi quẩy này? Thiếu chút nữa là mày đã hại chết Điền Điền nhà tao rồi!"

Lâm Dũng bụm mặt nhìn cha mình, lại nhìn đám người bên cạnh Lâm Điền Điền, đầu óc bắt đầu xoay chuyển. Đúng rồi, không phải là Lâm Điền Điền mất trí nhớ sao, vậy sao cô ta có thể nhớ ra được là hắn đẩy?Mới vừa rồi ánh mắt cô nhìn về phía hắn giống như hận không thể một đao đâm chết hắn vậy, rõ ràng biết hung thủ là hắn! Bất quá mất trí nhớ hay không thì bây giờ cũng không còn quan trọng nữa, dù sao mọi chuyện đều bại lộ rồi.

Lâm Đức Vận như ngồi trên đống lửa, hai tay chắp lại rồi vái Lâm Đức Vượng vài cái :" a Vượng à, thật sự xin lỗi, anh cũng không biết thằng súc sinh nhà anh nó lại làm ra chuyện gièm pha bực này, nếu mà biết sớm thì anh đã bắt nó đến nhà em quỳ xuống nhận lỗi rồi. Bất quá người xưa đã nói "một nét bút không thể viết ra được từ Lâm", em đã nhìn Đại Dũng từ nhỏ, tuy hắn nghịch ngợm nhưng bản chất không xấu, hắn khẳng định là không cố ý muốn hại Điền Điền, nhất định là lúc đấy không cẩn thận nên lỡ tay đẩy Điền Điền một cái, ai biết con bé lại ngã đập đầu , sợ quá nên đã bỏ chạy. hắn nha, chính là còn nhỏ nên chưa trải sự đời ."

Trong tầm mắt Lâm Dũng đột nhiên xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, hắn giật mình một cái, liền từ trên đất giãy giụa đứng lên,đau đến nhe răng trợn mắt, nói : đúng như những gì cha tôi đã nói a, hôm trước Lâm Điền Điền tìm tôi cãi nhau, tôi nhất thời tức giận đẩy cô ta một cái, ai biết cô ta bị đập đầu đâu. Lúc đấy hoảng loạn quá, thật sự không biết phải làm cái gì bây giờ cho lên liền chạy, tôi nhận ! tôi xin lỗi cô ta, được chưa ?"

Mí mắt Lâm Điền Điền giật giật, hắn nói không sai, Lâm Dũng không muốn hại chết nguyên chủ là thật, nhưng mà hắn cố ý đẩy nguyên chủ xuống sườn núi là sự thật,muốn nói nguyên nhân, vẫn là bởi vì Lâm Dũng thích nữ chính Diệp Tư Đồng, nguyên chủ ba lần bốn lượt gây phiền thoái cho Diệp Tư Đồng, Lâm Dũng liền muốn dạy cho nguyên chủ một bài học, vì thế ngoài ý muốn xảy ra tai nạn như vậy.

Nhìn thoáng qua trong đám người, Lâm Điền Điền liếc mắt một cái liền nhìn thấy họ Mạnh đang đứng gần một cô gái xinh đẹp. Cô gái này lớn lên thật khả ái, ngũ quan tinh xảo giống như búp bê, cho dù ăn mặc mộc mạc, cũng không thể che giấu được khí chất động lòng người đó.



Lâm Điền Điền : đã hiểu, đó là nữ chính.

Chả trách Lâm Dũng lại nhanh chóng nhận lỗi như vậy, khẳng định là không muốn lưu lại ấn tượng xấu cho nữ chính. Nhưng mà, việc này không thể dễ dàng cho qua được .

" Xin lỗi mà hữu dụng, thì cần công an làm gì ?"Lâm Điền Điền mặt lạnh nói: " Tôi không cần xin lỗi, tôi muốn giao Lâm Dũng cho cảnh sát !"

Lâm Dũng nóng nảy, bất chấp vết thương trên người, ôm ngực đi lên hai bước chất vấn :" Lâm Điền Điền, chúng ta đều cùng một dòng họ, xét về quan hệ vai vế thì tôi với cô là anh em họ, có cần thiết phải tuyệt tình như thế không ?"

Lâm Điền Điền im nặng quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Lâm Dũng, ánh mắt sắt bén như mảnh băng xuyên vào da thịt, lạnh lẽo thấu xương, lại giống như một con mãnh thú tàn nhẫn vô tình đang nhìn chằm chằm vào con mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể mờm bồn máu ra cắn mạnh lên mạch máu trên cổ đối phương.

Lâm Dũng bị nhìn đến lông tơ dựng đứng, cuống quýt dời ánh mắt đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »