Chương 17

Trần Sinh tuyệt đối không nghĩ tới Phương Tình lại bật lại thế này, mở miệng nói ra Hạ Thanh niên trí thức như vậy, anh cũng không nghĩ tới, hôm nay mình nghe thấy tên Hạ Thanh niên trí thức, nội tâm sẽ đau như kim châm. Trần Sinh có vài phần hơi tức giận đứng dậy, trên mặt Hứa Thải Liên có vài phần ý cười xấu hổ: "Anh Sinh, nếu không em không nên quấy rầy nữa, anh nhìn đống cỏ này, rốt cuộc em nên đặt ở đâu?"

Vẻ mặt Trần Sinh đầy xin lỗi tiếp nhận cỏ trong tay Hứa Thải Liên:

"Thật là ngại quá, tâm tình Phương Tình cô ấy có thể không thuận lắm, cô cũng đừng để ý."

Hứa Thải Liên cười rất sảng khoái:

“Phương Tình quả thật giống như lời anh nói, không giống như trong miệng thôn dân, đã là buổi trưa, em nên trở về ăn cơm, em đi đây."

Trần Sinh gật gật đầu cũng không giữ lại, tiễn Hứa Thải Liên đến cửa sân, quay người lại, vẻ mặt Phương Tình trào phúng nhìn anh:

"A, anh Sinh, sao không giữ lại em gái Thải Liên ở nhà ăn một bữa cơm rồi đi, nhìn cô ta từng ngụm từng ngụm anh Sinh anh Sinh kêu rất thân thiết, thật là một em gái tốt, có thể giúp anh gánh cỏ, nói không chừng còn có thể giúp anh làm việc đấy."

Trần Sinh nhìn mặt Phương Tình, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ thở dài: "Em đột nhiên nói bậy gì đó, Hứa Thải Liên là một đồng chí tốt, cô ấy không giống với những người dân làng cười nhạo em và anh." Nói xong Trần Sinh đi về phía phòng bếp, Phương Tình trợn trắng mắt lẩm bẩm đi theo phía sau anh:

"Không giống cái rắm."

Đáy lòng Trần Sinh vốn dĩ còn có vài phần tức giận muốn giảng đạo lý với Phương Tình, giương mắt nhìn trong phòng bếp một mảnh hỗn độn, củi bị Phương Tình đốt thất linh bát lạc, khói dày đặc còn sót lại rõ ràng biểu hiện Phương Tình ở trong phòng bếp này đã cố gắng biết bao nhiêu lần.

Trần Sinh nào còn bận tâm tức giận, anh có hơi kinh ngạc lại có hơi buồn cười quay người lại nhìn mặt Phương Tình:

“Em là Điền Loa cô nương thế này à? Thiếu chút nữa đốt nhà bếp của anh?”



Phương Tình nhất thời tức giận muốn xù lông, tên Trần Sinh này không biết học ở đâu bản lĩnh chọ tức hạng nhất này, lại dám nghi ngờ năng lực của cô, Phương Tình chống thắt lưng, hùng hổ kêu lên:

"Cái gì mà nói em là Điền Loa cô nương thế này, hắc, Trần Sinh anh tốt đấy, xem thường em đúng không? Anh có bản lĩnh đến phòng củi xem thử, em không phải không thuận tay với cái bếp này thôi sao? Làm sao em biết việc đốt lửa khó khăn như thế chứ? Đi, không dẫn theo anh đi mở mắt ra, anh thật sự không biết người trước mặt anh rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.”

Phương Tình nói đi là đi, xoay người nhưu có một cỗ khí thế phong phong hỏa hỏa, Trần Sinh cảm thấy trong cuộc sống ảm đạm của mình cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện cảnh tượng thú vị như vậy, Phương Tình tựa như một bảo tàng hiếm có, mỗi một hành động của cô, thậm chí mỗi một biểu tình trên mặt, không lúc nào không có sự kinh hỉ cho anh.

Trên người cô phảng phất có một loại ma lực một giây trước khiến ngươi tức giận phát cuồng một giây sau lại làm cho ngươi vui mừng muốn chết, Trần Sinh mỉm cười đi theo Phương Tình đến phòng củi, anh cũng muốn nhìn xem Phương Tình rốt cuộc lại muốn nháo ra chuyện gì mới mẻ.

Phương Tình một chân đá văng cửa gỗ cũ nát trong phòng củi, Trần Sinh nhất thời choáng váng, anh nâng tay xoa xoa mắt mình, căn bản không thể tin được trước mắt mình thấy được thứ gì, Phương Tình ở trước mặt anh giống như một con chim nhỏ vui vẻ, không ngừng vỗ vỗ quái vật khổng lồ dựng thẳng bên tường: "Nhìn xem nệm này của em có mềm không? Chiếc giường của anh đêm qua thiếu chút nữa đã cấn chết em, chờ đến trời tối, anh lặng lẽ chuyển vào phòng, trải giường xong, thứ này, không thể bị người khác nhìn thấy.”

Trong đầu Trần Sinh vẫn có hơi bối rối, nệm Phương Tình nói anh thấy cũng chưa từng thấy, trong thôn xem như chỉ có bí thư thôn có đệm giường, nhiều nhất cũng chỉ là một đệm bông thật dày. Phương Tình lấy nệm từ đâu ra, đây là dùng cái gì để làm?

Anh cho rằng Phương Tình nói mình là Điền Loa cô nương cũng chỉ là nói vài câu bông đùa, chẳng lẽ hết thảy đều là sự thật? Làm sao có thể có chuyện đó?

Phương Tình nhìn vẻ mặt Trần Sinh choáng váng, buồn cười đưa tay hung hăng véo cánh tay anh một cái:

“Anh phục hồi tinh thần lại cho em, thế nào, không nghĩ tới đứa câm điếc cưới về nhà là một tiên nữ không gì không làm được, nên sợ đến choáng váng?

Cảm giác đau đớn trên cánh tay Trần Sinh vẫn không đủ để anh tỉnh táo, lời nói cũng có hơi chập chờn:

"Chuyện này, làm sao có thể? Nếu, nếu em là tiên nữ, trước kia tội gì phải chịu nhiều tội như thế, bị cười nhạo vô ích nhiều như vậy?”