Chương 27

Trên mặt thôn dân say rượu nhất thời có hơi không nhịn được, cuống quít kêu gào:

"Trần Sinh, anh ít giả bộ với tôi, lúc tôi mới tới thay ca thấy rõ ràng, anh cưới cô vợ này, căn bản rất không bình thường, mặt mũi của cô ta, so với người chết còn trắng hơn."

Phương Tình vừa mới giả vờ nhu thuận cọ một tiếng đứng lên, trong nháy mắt chống thắt lưng lên:

"Nói cái gì thế, tôi chiêu anh hay chọc anh, tôi đang ở đây bảo vệ lương thực của thôn ta, anh mắng người như thế à, nói gì mà chết người, anh nguyền rủa ai đấy".

Phương Tình tức giận vừa lên giống như một đạn pháo, Trần Sinh nghẹn một bụng cười, trên mặt còn phải giả bộ nghiêm túc, nghẹn đến bụng cũng có hơi đau, thôn dân say rượu trừng đến trợn tròn xoay người giải thích với hồ bằng cẩu hữu của mình:

"Các người nhìn bộ dáng hung ác của cô ta đi, cô ta cũng không phải là thiện nhân gì, các người tin tôi, tôi vừa mới rõ ràng nhìn thấy cô ta căn bản không phải là người."

Đám hồ bằng cẩu hữu tuy rằng không tận mắt nhìn thấy, nhưng bọn họ xem náo nhiệt căn bản không ngại chuyện lớn, bảy miệng tám lưỡi kể lể:

"Đứa cấm trúng tà chuyện này cả thôn ai mà không biết? Không chừng cô ta sau lưng phát hiện ra nguyên mẫu, lúc này thấy chúng ta nhiều người, cất đuôi hồ ly đi.”

"Đúng thế, đồ không người không quỷ, tôi lớn như vậy, còn chưa thấy qua đứa câm mở miệng, quả thực quá lộn xộn."

Thôn dân say rượu mắt thấy hồ bằng cẩu hữu đến làm chỗ dựa cho mình, thừa dịp rượu lên đầu, cả người không hề có lý trí gì đáng nói, anh ta xắn ống tay áo, miệng hùng hùng hổ hổ:

"Tôi hiện tại bắt quỷ nha đầu này lại, xem như là vì dân trừ hại."

Bàn tay bẩn thỉu của thôn dân say rượu nói duỗi ra thì đã duỗi ra, mắt thấy lập tức sẽ đυ.ng phải thân thể Phương Tình, Phương Tình ghét bỏ né tránh về phía sau, trước mắt đột nhiên có thêm một cánh tay đầy gân xanh vươn ra.

Trần Sinh nhanh tay lẹ mắt bóp cổ thôn dân say rượu, trong mắt nổi lên hung quang: "Bàn tay bẩn thỉu của mày giơ ra để bắt ai? Mấy người ỷ vào nhiều người muốn bắt nạt người khác phải không? Lời tôi nói đặt ở đây, một ngày còn Trần Sinh tôi, các người đừng mơ tưởng động đến một sợi lông của Phương Tình, tự mình uống mấy lạng rượu thối, cả người thối như muốn lên men, còn đi ra phát điên rượu gì đấy.”



Nói xong Trần Sinh ngẩng đầu, nhìn hồ bằng cẩu hữu của thôn dân say rượu:

"Nó say rượu nhìn hoa mắt, mấy người cũng đi theo làm bậy? Được, nếu các người chuẩn bị náo loạn, chúng ta tới nhà bí thứ thôn lí luận, đám người các người thừa dịp trời tối, hùng hổ đến cướp vợ người khác, tôi xem chúng ta ai chiếm lý.”

Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, dân làng say rượu bị Trần Sinh bóp cổ họng, bị nghẹn thở, khuôn mặt đỏ bừng.

Đám hồ bằng cẩu hữu cũng bị ánh mắt hung ác của Trần Sinh chấn động, trong ấn tượng, Trần Sinh này không nói nhiều, cũng hiền lành với người khác, cho dù có người sau lưng nghị luận anh, anh cũng không thèm để ý chút nào, không nghĩ tới anh lại tàn nhẫn khủng bố như vậy. Mắt thấy người dưới tay anh đã sắp bị anh tức giận bóp đứt cổ, đám hồ bằng cẩu hữu vội vàng hòa giải:

"Trần Sinh, nói gì thế, chúng tôi cũng chỉ tới đây xem thử, không muốn cướp vợ cậu, mấu chốt là vợ cậu hung dữ giống như muốn ăn thịt người, ai dám cướp, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, cậu buông tay trước, cậu nếu không buông tay, anh ta cũng sắp bị cậu bóp chết."

Khí lực trên tay Trần Sinh không hề giảm bớt, cúi đầu nhìn người dưới tay, vừa rồi trong nháy mắt anh ta đưa tay về phía Phương Tình, phẫn nộ sâu trong nội tâm Trần Sinh bị kích phát đến đỉnh điểm.

Anh giơ tay ra sức đẩy, người dưới tay lẳng lặng lui về phía sau, căn bản không nắm giữ được cân bằng bản thân, rầm một tiếng té trên mặt đất, dấu ngón tay trên cổ bị Trần Sinh nắm ra căn bản không thể tiêu tán, há mồm vừa kêu rên vừa hô hấp.

Thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Trần Sinh còn xoay quanh đỉnh đầu anh ta:

"Tôi cưới vợ, không cần các người nhớ thương, các người chướng mắt cô ấy, nhưng ở trong lòng tôi ấy chính là tiên nữ ở trên trời, ai dám bắt nạt cô ấy, Trần Sinh tôi không vướng bận, nhất định cùng người đó chơi đến cùng."

Trần Sinh nói xong nắm tay Phương Tình, lôi kéo Phương Tình xoay người rời đi, Phương Tình ngoan ngoãn được Trần Sinh dắt, tiếng người ồn ào bị bọn họ bỏ lại phía sau, Phương Tình giương mắt nhìn khuôn mặt Trần Sinh vẫn còn tức giận.

Trần Sinh ở bên cạnh Phương Tình vẫn luôn cực kỳ ôn nhu, trong nháy mắt hôm nay anh lao ra, ngay cả Phương Tình cũng bị sự tức giận phát ra quanh người anh dọa sợ, trái tim lại giống như bị gì đó trong nháy mắt lấp đầy, Phương Tình nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay Trần Sinh, thanh âm nhẹ nhàng:

"Người cũng bị anh ném xuống đất, bị ạm bóp một hồi lâu cũng không thở nổi, anh còn tức giận?"