Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70 Quân Hôn: Sau Khi Từ Chối Xuống Nông Thôn Bị Mãnh Nam Cưng Chiều Đến Khóc

Chương 24: Vào chợ đen

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong lòng Nhạc Kỷ Minh thầm nhủ quả nhiên là thế, nhưng anh thực sự chẳng có chút cảm giác nào với đồng chí Lưu gì đó, anh không muốn kết thành đôi bạn đời cách mạng với cô ta.

Lo lắng bà cụ đuối sức, vô tình nhảy lên nhảy xuống rồi ngã lăn ra đấy, Nhạc Kỷ Minh đành phải giảm tốc độ, cố ý lãnh vài cú đánh, rồi giả vờ kêu đau oai oái.

Anh biết bà ngoại anh là người miệng mồm té tát nhưng lòng dạ lại mềm yếu, bà ấy nghĩ đến việc anh từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ nên ngày thường rất chiều chuộng anh!

Quả nhiên, Phương Tú Chi thật ra chỉ đánh Nhạc Kỷ Minh vài cái, anh còn chưa sứt mẻ gì, mà bà ấy đã bắt đầu đau lòng rồi!

Bà thở hổn hển, tức giận ném cây chổi trong tay xuống, chống nạnh quát: “Nhạc Kỷ Minh, uổng cho con còn là quân nhân, quân nhân phải giữ lời hứa, thế mà con lại dám thất hứa!”

Dù lực đánh của bà cụ so với huấn luyện trong quân đội chỉ như gãi ngứa, nhưng Nhạc Kỷ Minh vẫn giả vờ xoa xoa cánh tay, vẻ mặt khó hiểu: “Bà ngoại, con thất hứa lúc nào?”

Phương Tú Chi hít một hơi thật sâu, nói: “Thím Lưu ở cách vách mới đến nhà ta mách, sau đó bác sĩ Tiền cũng đến, nói là cô gái đó đợi con ở công viên gần một tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy con đâu, con đi đâu?”

Trong tiềm thức, tâm trí Nhạc Kỷ Minh hiện lên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú và giọng nói trong trẻo của cô gái: “Tôi khuyên anh lần sau khi ra ngoài nhớ mang theo đôi mắt...”

Anh gãi đầu, xác nhận: “Người đồng chí nữ đó họ Tề, cô ấy mặc bộ đồ mùa xuân kẻ ô vuông, trông chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi đúng không?”

Phương Tú Chi không khỏi nhíu mày gật đầu: “Đúng là vậy!”

Nhạc Kỷ Minh cao giọng lên, cảm thấy bản thân hơi oan ức: “Con đã ngỏ lời muốn kết hôn với đồng chí đó rồi, nhưng cô ấy không đồng ý, bỏ đi luôn, việc này sao trách con được?”

Dù anh biết mở miệng ra là người ta sẽ không đồng ý, nhưng anh đã nói rồi, trách nhiệm của việc thất bại này không thuộc về anh, anh không thể chịu thiệt được!

Lúc này, Phương Tú Chi cũng không dám chắc chắn, không biết đó có phải là cái cớ mà cô gái kia nói ra do không muốn kết hôn với cháu ngoại bà hay là có hiểu lầm gì khác?

Tóm lại, trong thâm tâm bà biết rõ cháu trai mình tuyệt đối không thể nói dối, cho dù là vì tính cách từ nhỏ của nó hay vì bộ quân phục trên người.

Thấy bà ngoại có vẻ do dự, Nhạc Kỷ Minh ra vẻ tội nghiệp, ôm lấy vai: “Bà ngoại, bà trách oan cho con, bà đánh con đau quá!”

Tuy nhiên, Phương Tú Chi chỉ cảnh cáo trỏ trỏ vào Nhạc Kỷ Minh: “Con đáng bị như vậy, con cứ ngoan ngoãn ở nhà cho bà, chờ bà về bà sẽ xử lý con!”
« Chương TrướcChương Tiếp »