Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70 Quân Hôn: Sau Khi Từ Chối Xuống Nông Thôn Bị Mãnh Nam Cưng Chiều Đến Khóc

Chương 348: Xem Náo Nhiệt Cũng Không Sợ Lớn Chuyện (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tề Hồng Anh bị những lời khách sao này làm cho vui vẻ, tạm thời không so đo với Tề Đường nữa, mở khóa sắt treo trên cửa ra, đẩy cửa đi vào trước.

Lưu Hưng Nghiệp quay đầu nhìn Nhạc Kỷ Minh: “Đồng chí, tên cậu là gì? Sau này chúng ta đều là người một nhà, mọi người đừng quá khách sáo.”

Nhạc Kỷ Minh lịch sự đáp lại: “Nhạc Kỷ Minh.”

Lưu Hưng Nghiệp gật đầu, dường như không để ý đến sự lạnh nhạt của Nhạc Kỷ Minh: “Được rồi, Tiểu Nhạc, em hai, chúng ta vào nhà thôi.”

Tề Đường và Nhạc Kỷ Minh không có lý do gì để từ chối, người trước người sau đi vào trong nhà, Lưu Hưng Nghiệp chờ bọn họ đi vào hết mới đi vào sau cùng.

Sau khi vào nhà, Tề Đường ra hiệu cho Nhạc Kỷ Minh đặt đồ lên bàn ăn, kéo hai cái ghế đẩy anh ngồi xuống.

Ánh mắt của Tề Hồng Anh ghét bỏ nhìn đồ vật trên bàn, gây sự: “Lần đầu tiên về nhà ra mắt chỉ mang theo ít đồ như vậy sao?”

Tề Đường không cho cô ta đắc ý, lập tức châm biếm đáp trả một câu: “Lần đầu tiên chị mang người yêu về nhà ra mắt mang theo những gì, tự mình không biết xấu hổ à mà còn nói người khác?”

Sắc mặt hung dữ của Tề Hồng Anh trầm xuống, cô ta cảm thấy Tề Đường vẫn giống như trước, răng nanh sắc bén, vô cùng đáng ghét.

Tề Hồng Anh vừa định mở miệng thì bị Lưu Hưng Nghiệp cắt ngang: “Được rồi, Hồng Anh, tất cả mọi người đều là người bình thường, lượng sức mà làm, có lòng là được mà.”

Ở bên ngoài Tề Hồng Anh chưa bao giờ phản bác lại lời nói của Lưu Hưng Nghiệp, cô ta bĩu môi, lại một lần nữa bị chặn lại sự tức giận.

Sau đó, hai người Nhạc Kỷ Minh và Lưu Hưng Nghiệp tùy ý trò chuyện một chút kiến thức không quan trọng, không khí vì thế mà thật sự thoải mái hơn rất nhiều.

Bọn họ cứ ngồi như vậy, thời gian rất nhanh đã đến hơn mười một giờ trưa.

Tề Hồng Anh đang chuẩn bị ra lệnh cho Tề Đường đi nấu cơm, cô ta còn chưa kịp mở miệng thì cửa lớn đột nhiên bị đẩy mạnh ra, một người phụ nữ với mái tóc rối bời chạy vào.

Cô ta xông vào nhà và nhìn thấy bên trong có mấy người đang ngồi, ngẩn người ra, ánh mắt quét qua một lượt, cuối cùng rơi trên người Tề Đường: “Tề Đường, sao chị lại về nhà?”

Tề Đường nhìn chằm chằm người trước mặt vài giây, đột nhiên bật cười thành tiếng: “Ha ha, Tề Hồng Hạnh, tại sao mặt mũi của em lại bầm dập như một bà điên thế kia, là bị đánh sao?”

“Bị ai đánh rồi hả, Tần Ái Đảng của nhà em sao, mau nói ra cho bọn chị vui vẻ nào!”

Mọi người đang ở đây: “...”

Xem kịch vui cũng không đến mức trắng trợn như thế chứ?

Ngay cả Lưu Hưng Nghiệp cũng nhất thời nghẹn lời, không biết phải giảng hòa thế nào cho tốt.

Anh ta không tiện trực tiếp quở trách em vợ, người đàn ông của người ta còn đang ở bên cạnh nhìn kia kìa.

Tề Hồng Hạnh vốn đầy bụng tức giận, cô ta vừa nghe thấy Tề Đường nói như thế, nhất thời giống như bong bóng nổ tung, hùng hổ lao đến chỗ Tề Đường, muốn đánh cô.

Nhạc Kỷ Minh vừa mới chuẩn bị ra tay thì bị Tề Đường ngăn lại, cô trực tiếp đứng lên, túm tóc Tề Hồng Hạnh, quay cô ta một vòng, sau đó dùng sức ném người ra ngoài.

Tề Hồng Hạnh đau đớn kêu lên một tiếng, cô ta ngã trên mặt đất, nửa ngày không bò dậy nổi.

Lưu Hưng Nghiệp nuốt một ngụm nước miếng, lui về phía sau một bước, hoàn toàn không muốn xen vào chuyện này.

Ngược lại Tề Hồng Anh lại có chút ra dáng chị gái, cô ta chạy qua chỗ Tề Hồng Hạnh, một bên đỡ Tề Hồng Hạnh dậy, một bên quay đầu lại trách mắng Tề Đường: “Tề Hồng Đường, Hồng Hạnh dù thế nào cũng là em gái của em, sao em lại có thể ra tay mạnh như thế?”

Tề Đường buông tay, vẻ mặt vô tội: “Là nó muốn đánh tôi trước, tôi chỉ đánh trả lại thôi.”

Tề Hồng Anh lập tức tiếp lời: “Còn không phải là em cười nhạo nó trước à, em chọc nó làm cái gì?”
« Chương TrướcChương Tiếp »