Chương 17: Chịu Trách Nhiệm

Mặc dù Dạ Tử Hiên không biết trong lòng Trần Mộc Lan đang suy nghĩ gì, nhưng anh biết bản thân nghĩ gì, bản thân muốn cái gì.

Đầu tiên, anh là một người quân nhân, tiếp theo anh chỉ muốn một gia đình ấm áp. Ở chỗ cha mẹ, anh không được hưởng thụ cảm giác ấm áp là gì cho nên anh vẫn không muốn kết hôn, chính là vì không thể tìm được một người mang tới cảm giác an tâm cho mình.

"Bác Cố, làm phiền bác nói vị trí nhà Nhã Hạm cho tôi biết!"

Kỳ thật, Dạ Tử Hiên không muốn hỏi Lữ Nhã Hạm, anh lo sau khi Lữ Nhã Hạm nhận ra thì sẽ ngại ngùng.

Dù sao hiện tại vẫn là thời điểm coi trọng danh tiếng, ngộ nhỡ cô gái nhỏ giằng co thì anh sẽ không còn lý do để ôm cô nữa.

"Ầy, để tôi dẫn đường đi!"

Hiện tại bác gái Cố mới hồi phục lại tinh thần, trực tiếp dẫn đường ở phía trước.

Về phần Trần Mộc Lan, đã bị Dạ Tử Hiên cùng Lữ Nhã Hạm hoàn toàn bỏ qua.

Trần Mộc Lan nhìn thấy cảnh này, oán hận đối với Lữ Nhã Hạm càng thêm nặng nề, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, có lẽ lúc này Lữ Nhã Hạm đã bị ánh mắt của Trần Mộc Lan gϊếŧ chết.

"Mộc Lan, chúng ta cũng trở về nhà thôi!"

Mã Quế Hương nhìn thấy ánh mắt không rời của con gái, nhỏ giọng nói.



Lúc này, lực chú ý của mọi người còn đặt ở chỗ Lữ Nhã Hạm, hiện tại bọn họ rời đi là vừa lúc.

Chỉ là Mã Quế Hương đã quên, ánh mắt của những người khác có lẽ sẽ đổ dồn lên Lữ Nhã Hạm, nhưng Thành Vệ Hồng thì không.

Ánh mắt bà ta luôn luôn nhìn về phía hai mẹ con nhà họ Trần.

Khi bà ta nhìn thấy Mã Quế Hương muốn rút lui, thì lập tức đi thẳng tới trước mặt hai mẹ con họ.

"Con tôi còn chưa tỉnh lại, hiện tại ra sao cũng không biết được. Hơn nữa con tôi đã thành bộ dạng như thế này, chắc hẳn mấy người sẽ không cứ vậy mà rời đi chứ?"

Trương Quế Học nhìn thấy em dâu nhà mình ngăn cản hai mẹ con Mã Quế Hương, thì liều mạng nháy mắt ra hiệu cho em dâu.

Chuyện bây giờ thực sự không chịu được thêm bất kỳ sóng gió nào nữa đâu.

Con bé nhà họ Lữ vì trong sạch mà nhảy sông rồi, bất kể chuyện ngày hôm nay chi tiết ra sao, thì chuyện của Nhị Cẩu Tử, nhất định không thể dính dáng tới con bé nhà họ Lữ nữa.

Dù sao, bây giờ sau lưng con bé đó còn có một người lính.

Thành Vệ Hồng cũng không phải đứa ngốc. Bà ta biết, mình có thể hô phong hoán vũ ở trong thôn này, con trai bà ta có gây họa cũng không sao, tất cả đều là nhờ có ông anh chồng này. Bà ta không ngu.



"Bác gái Trương, bác yên tâm. Chuyện này nếu do mẹ cháu ngộ thương anh Trần, nhà cháu nhất định sẽ chịu trách nhiệm!"

Trần Mộc Lan nhìn giống như là không quan tâm gì tới mẹ mình nói.

Cô ta thu liễm hết tất cả oán hận trong mắt mình, xử lý chuyện này trước.

Dù sao, nếu thanh danh mẹ cô ta hỏng mất, thì cũng chả có ảnh hưởng tốt gì với cô ta cả, cô ta còn phải gả cho người ta đấy.

Cho nên, lời này Trần Mộc Lan nói cũng rất có kỹ xảo.

Trước hết, cô ta dùng từ "ngộ thương", phía sau lại nói sẽ chịu trách nhiệm, nhưng tất cả đều với một điều kiện tiên quyết, đó là do mẹ cô ta làm.

Trần Mộc Lan tin chắc, mẹ cô ta sẽ không làm ngộ thương Nhị Cẩu Tử.

"Ha ha ha, ai biết có phải các ngươi muốn trốn nợ hay không chứ. Con bé họ Trần nói thật là dễ nghe, sao mày không nhìn dấu vết trên người mẹ mày thử xem, lại nhìn vết thương trên người con bé họ Lữ nhà người ta đi. Chỉ cần là người biết chuyện, hẳn là đều hiểu được chuyện gì đã xảy ra!"

Thành Vệ Hồng châm chọc nói.

Nếu lúc con bé nhà họ Lữ rời đi, anh chồng bà ta không cản, như vậy đã nói rõ, anh chồng bà ta không muốn chuyện này liên lụy tới con bé nhà họ Lữ.

Hiện tại con trai bà ta bị thương, phải tìm người chịu trách nhiệm, hai mẹ con nhà họ Trần đã đυ.ng vào miệng súng, cho dù không phải bọn họ làm thì đã làm sao?