Chương 11

Mẹ Diệp gấp gáp không thôi:

- “Con nói cha con cũng là mù tham gia, ông ấy sắp đặt hôn sự kiểu gì cho con! Không đứng đắn!”

Kỳ thực việc này thật đúng là oan uổng Ba Diệp, nói đến hôn sự này vẫn là Đại bá của Kỷ Nghênh Hạ, chính mình ỷ lại vào đây này!

Hơn mười năm trước, gia đình họ Diệp vừa chuyển đến thôn Lưu, thị trấn Lý, Cha Diệp nhìn thấy phụ cận núi lớn trông mà thèm không thôi, liền đeo cung tên, lên núi săn thú, ngẫu nhiên là Kỷ Đại bá cũng tại trên núi đi săn, gặp ngọn núi bị đất lở, được Cha Diệp đi ngang qua cứu, lúc đó Kỷ Đại bá thì nhìn ra Cha Diệp bất phàm, nhất định phải báo đáp ân cứu mạng, biết đối phương có hai đứa con trai, cho nên liền hứa hôn, đem con gái mình đặt trước cho con trai lớn của hắn.

- “Mẹ, người cũng đừng thúc dục ca ca, cô gái nhà họ Kỷ chính là một cái tham hư vinh, không xứng lấy ca ca của con a!”

Diệp Dĩ Đan không quen nhìn bộ dáng nóng nảy của mẹ mình:

- “Cưới vợ phải cưới vợ hiền, cô gái kia hết ăn lại nằm, chẳng lẽ cưới về nhà còn nghĩ để chúng ta phục dịch cô ta, ngược lại bất kể như thế nào, con là không đồng ý cô ta làm chị dâu của con !”

- “Đi sang một bên, việc này không có chuyện của con!”

Mẹ Diệp không vui nói, mối quan mẹ chồng - nàng dâu - chị dâu thời đại nào cũng đều khó giải quyết, con gái của bà không kiểm soát được lời nói là khuyết điểm nên sửa đổi một chút, không phải vậy về sau con dâu vào cửa, không thể mỗi ngày tức giận a!

- “Mẹ, tại sao lại không có việc của con, sau này cô ta sẽ gả vào nhà chúng ta, con như thế nào không để ý đến ?”

Diệp Dĩ Đan lớn tiếng nói:

- “Hơn nữa, Kỷ Nghênh Xuân rõ ràng coi thường anh trai con - một kẻ què quặt!”

Bịch một tiếng, Diệp Cẩm Trình ném chiếc cờ lê trong tay xuống đất, đứng dậy và chống nạng rời đi.

Mẹ Diệp cùng con gái hai mặt nhìn nhau.

Mẹ Diệp trừng mắt nhìn con gái, bà điểm điểm trán của cô nói:

- “Con nói con một chút , a , con sao thế a, con biết anh con không thích nghe chuyện bị què và gãy chân, thế mà con còn nói, con muốn tức chết mẹ à!”

Diệp Dĩ Đan há to miệng, cứng ngắc nói:

- “ Con, con cũng không phải cố ý, con chỉ là không thể chịu đựng được bọn họ Kỷ gia hủy hoại ca ca của con như vậy! Cùng lắm thì, chờ sau đó con xin lỗi ca ca còn không được sao?”

Mẹ Diệp trừng mắt nhìn Diệp Dĩ Đan, nói:

- “Con dẹp đi a, con đừng đi quấy rầy ca của con là được rồi, xin lỗi coi như xong! Con còn nghĩ hướng về vết thương của hắn bên trên xát muối a? Dĩ Đan a, con nói một chút con cũng là cô gái lớn, đã mười tám rồi, nói chuyện hay làm việc có thể hay không suy nghĩ một chút, không muốn giống như cái pháo nổ , cái gì đều đem phóng ra bên ngoài? Con lúc nói chuyện có thể hay không suy nghĩ một chút? A?”