Chương 9

Một giọng nói trong trẻo, dễ nghe tại cổng sân bên ngoài vang lên.

Kỷ Nghênh Xuân đang giặt quần áo của chính mình, nghe thấy giọng nói bên ngoài liền biết là người nào, trừ trùng theo đuôi của Kỷ Nghênh Hạ - Kỷ Hiểu Nguyệt, còn có thể là ai. Mỗi lần tới cũng tại cửa ra la to, lộ ra rằng âm thanh cô ta lớn lắm vậy. Cô ta không nhịn được nói:

- “Kêu la cái gì a, lỗ tai đều bị ngươi gọi cho điếc!”

Kỷ Hiểu Nguyệt giễu cợt nhìn xem Kỷ Nghênh Xuân:

- “Kỷ Nghênh Xuân, hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao, cô vậy mà giặt quần áo!”

Kỷ Nghênh Xuân không ngẩng đầu tiếp tục giặt quần áo:

- “Mắc mớ gì tới ngươi a, ăn no rững mỡ xen vào chuyện người khác!”

Kỷ Hiểu Nguyệt hừ hừ, vừa nói vừa đi vào nhà:

- “Ta lười xen vào chuyện của ngươi, ta tới tìm Nghênh Hạ .”

Kỷ Nghênh Hạ đang sắp xếp quần áo trong phòng, nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại, thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp với hai bím tóc treo trước ngực, một đôi mắt to như đang cười, đeo ở sau lưng cái giỏ đứng ở nơi đó hai mắt cong cong nhìn xem cô, cô chần chừ một lúc, nói:

- “ Hiểu Nguyệt?”Cô nhớ lại và nhớ ra rằng cô gái nhỏ này là con gái của trưởng thôn, so nguyên chủ nhỏ hai tuổi, thôi học sớm, cũng không phải nguyên nhân khác, thân là con gái của thôn trưởng, trong nhà cô ta vẫn là nguyện ý để cho cô đi học, thế nhưng thành tích của cô không tốt, chính mình không muốn học. Nguyên chủ cùng cô ấy quan hệ không tệ, hai người thường xuyên ước hẹn cùng một chỗ cắt cỏ heo.

Kỷ Hiểu Nguyệt không chú ý đến sự do dự của Kỷ Nghênh Hạ, cô cười hỏi:

- “Nghênh Hạ, hôm nay có cắt cỏ heo không?”

Kỷ Nghênh Hạ khẽ giật mình, vừa nãy trong trí nhớ còn nhìn thấy hình ảnh cắt cỏ heo? Bây giờ thì đi cắt cỏ heo sao?

- “Tốt!”

Nghĩ đến từ hôm qua cô tới đây vẫn chưa ra khỏi cửa viện, cô chỉ muốn đi ra ngoài xem dị giới này như thế nào!

Hai người cõng giỏ đi ra ngoài, Kỷ Hiểu Nguyệt thần bí hề hề hỏi Kỷ Nghênh Hạ:

- “Nghe nói vị hôn phu Kỷ Nghênh Xuân què chân? Có phải thật vậy hay không, Nghênh Hạ?”

Kỷ Nghênh Hạ mỉm cười nhưng không nói gì.

Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn nụ cười trên miệng của Kỷ Nghênh Hạ , ho khan, xấu hổ nói:

- “Nghênh Hạ, tôi có việc muốn hỏi cô, không hỏi thì tôi lại không nhịn được. Hỏi a, tôi lại sợ cô giận.”

Kỷ Nghênh Hạ khóe miệng nhẹ cười:

- “ Cô hỏi đi, tôi không giận đâu !”

Kỷ Hiểu Nguyệt sờ mũi một cái, ngượng ngùng nói:

- “Nghênh Hạ, cô thật muốn thay thế Nghênh Xuân gả cho vị hôn phu tàn tật của cô ta hả?”

Kỷ Nghênh Hạ ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nhìn xem Kỷ Hiểu Nguyệt, hỏi:

- “Làm sao cô biết?”

Chuyện này bọn hắn chỉ là trong nhà nhốn nháo, cũng không có ở bên ngoài nói, nguyên chủ cũng cho tới bây giờ không có cùng Kỷ Hiểu Nguyệt nói qua, cô ta là làm sao mà biết được?

Kỷ Hiểu Nguyệt ủy khuất nhìn xem Kỷ Nghênh Hạ, lên án nói:

- “ Cô vừa mới rõ ràng nói không tức giận, tôi mới hỏi ! Tôi hỏi, cô lại dọa người như vậy. Lại nói, chuyện này cũng không phải tôi một người nói, người trong thôn đều ở đây nói a, nói cô bị Nghênh Xuân hố, muốn thay cô ta gả cho người tàn tật kia, tôi giận, mới hỏi.”

Làm sao mọi người trong thôn đều biết? Kỷ Nghênh Hạ biết Kỷ Hiểu Nguyệt không có lừa cô, cô ấy cũng không cần phải lừa cô, cho nên giống như lời cô ấy nói, xem ra người trong thôn thật sự đều biết. Nghĩ tới đây, ánh mắt của cô khẽ híp một cái, tự hỏi cô có thể từ trong sự việc này lấy được chỗ tốt gì !

- “Xin lỗi, Hiểu Nguyệt, vừa nãy tôi không phải cố ý.”

Tất nhiên đối phương đã xin lỗi, Kỷ Hiểu Nguyệt cũng không có đạo lý ôm sai lầm của đối phương không buông, cô cười cười nói:

- “Không quan hệ, không quan hệ, quan hệ của chúng ta là quan hệ thế nào a. Nhưng mà Nghênh Hạ, cô thật muốn thay Kỷ Nghênh Xuân lấy chồng sao? Cô tuyệt đối không nên a? Chính là mẹ cô bắt buộc cô, ngươi cũng không cần khuất phục a, đây chính là đại sự cả đời người ! Không thể thỏa hiệp!”