Chương 2: Đổi mệnh

Kiếp trước Ôn Hinh và Ôn Nhu được tổ tông định hôn sự.

Ôn Nhu gả cho quan quân Thẩm Liệt Bình, Ôn Hinh gả cho thanh niên trí thức Chu Nghiệp Thành.

Ban đầu mọi người đều nói Ôn Nhu gả cho người tốt, sau này chắc chắn sẽ hơn cô.

Sau này, Chu Nghiệp Thành lên đại học, tốt nghiệp kiếm được một công việc trong thành phố, dẫn theo Ôn Hinh cùng đi.

Sau nữa, Chu Nghiệp Thành đắc ý quan trường, từng bước lên mây, lại may mắn bắt kịp xu hướng kinh doanh, kiếm đầy một chén.

Vợ chồng hai người cầm sắt hòa minh, phong quang vô hạn.

Trái lại Ôn Nhu kết hôn xong bởi vì Thẩm Liệt Bình không thể dẫn theo người nhà.

Cô ta chỉ có thể tới nhà họ Thẩm ở nông thôn, ở riêng hai nơi với Thẩm Liệt Bình.

Mà nhà họ Thẩm có người mẹ ốm yếu, cùng ba em trai và một em gái, thuộc họ nghèo điển hình.

Ôn Nhu vừa vào cửa đã biến thành nông phụ, đi theo đội sản xuất làm việc kiếm công, mệt khổ kêu thấu trời đất.

Cô ta thường xuyên viện đủ loại lý do trốn tránh lao động, còn giữ tiền trợ cấp hàng tháng của Thẩm Liệt Bình để cho mình dùng.

Mới đầu Thẩm Liệt Bình thấy cô ta còn nhỏ nên nhường nhịn.

Mãi đến khi mẹ chồng bệnh nặng nằm viện không lấy nổi tiền khám bệnh, Thẩm Liệt Bình mới cãi nhau với cô ta.

Ôn Nhu một hơi chạy về nhà mẹ đẻ, ngay cả mẹ chồng qua đời cô ta cũng không trở về.

Chờ Thẩm Liệt Bình xuất ngũ, trở lại kho lương làm tài xế, gánh vác trách nhiệm nuôi em trai em gái, ngày tháng trải qua rất khó khăn. Hai người ba ngày hai bữa cãi nhau rồi đòi ly hôn.

Kết quả cuối cùng tuy không ly hôn, nhưng gia đình lục đυ.c, lạnh nhạt như người dưng nước lã.

Lại nhìn Ôn Hinh bên này, thấy cô sống quá tốt, Ôn Nhu nảy sinh ý định nɠɵạı ŧìиɧ với Chu Nghiệp Thành, thím hai còn chẳng biết xấu hổ bảo Ôn Hình đừng so đo.

Nói đàn ông tam thê tứ thϊếp mới có bản lĩnh, hai người là chị em cùng thờ một chồng, ít ra nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Ọe!

Ôn Hinh hiểu, kiếp trước Ôn Nhu nhất định vô số lần hối hận vì đã gả cho Thẩm Liệt Bình, không dưới một lần tưởng tượng nếu mình và Ôn Hinh tráo đổi hôn nhân sẽ thế nào.

Song, bọn họ đâu có hay, dưới bề ngoài phong quang vô hạn của cô, là cuộc sống thống khố thế nào?

Nếu không phải vì con, nếu không phải vì thể diện, cô đã sớm gϊếŧ Chu Nghiệp Thành!

Kiếp trước, người hối hận vô số lần không chỉ có Ôn Nhu!

Ôn Hinh cũng từng tưởng tượng nếu mình gả xuống nông thôn sẽ thế nào.

Có lẽ đều vì không cam lòng, cho nên hai người bọn họ mới cùng trọng sinh đi?

Vừa trọng sinh dậy, Ôn Nhu đã vội vã muốn thay đổi vận mệnh?

Ôn Hinh nhếch khóe miệng.

—— Đừng nóng vội, Ôn Nhu.

Nếu cô đã nhìn trúng Chu Nghiệp Thành —— tôi thành toàn cho cô!

Đời trước Chu Nghiệp Thành có sự nghiệp thành công.

Ha ha, ai cũng nói là do năng lực của anh ta mạnh, bản lĩnh lớn.

Còn có người nói, cô có phúc mới gả cho một người đàn ông tốt.

Ai biết, là cô nhường cơ hội đi học cho anh ta, là cô kinh doanh kiếm tiền, đập vào con đường làm quan cho anh ta?

Vậy mà anh ta công thành danh toại rồi đã đối xử với cô thế nào?

Phản bội cô, tiêu tiền của cô, chà đạp cô như bùn lầy dưới chân.

Ôn Hinh nhịn một lần là cả một đời.

Lần này nếu Ôn Nhu muốn đổi, vậy đổi đi!

Đời trước cô ăn chực uống chờ nhà tôi, thông đồng với Chu Nghiệp Thành, còn dẫn mối cho anh ta.

Đời này, cho cô hưởng thụ đủ!

Ôn Hinh rất muốn biết, cuộc sống sau khi tráo đổi hôn nhân của bọn họ sẽ “xuất sắc” cỡ nào!

Đến lúc đó đừng để hối hận.