Chương 3: Trả lại gấp bội

Nhìn Ôn Hinh nắm mép chăn không nói lời nào, trong lòng Ôn Nhu không khỏi hoài nghi.

Cô ta nhớ rõ, Ôn Hinh bởi vì muốn xuống nông thôn mà khóc đến nửa đêm, còn nói hâm mộ cô ta có thể gả cho quan quân.

Hiện tại cô ta nhường cơ hội cho cô, sao cô lại không đồng ý?

Chắc không phải Ôn Hinh cũng trọng sinh chứ?

Cô không nỡ bỏ đi vinh hoa phú quý Chu Nghiệp Thành cho sao?

Đang lúc Ôn Nhu hoảng sợ vì ý nghĩ này, Ôn Hinh lên tiếng.

Chỉ thấy hai mắt cô vụt sáng, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thím hai, thật sự cho con và chị Nhu đổi hôn sự? Để con gả cho quan quân kia?”

“Hinh Hinh, thím hai và Nhu Nhu đều muốn tốt cho con!”

Lý Ngọc Lan tình ý chân thành giữ chặt tay Ôn Hinh, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho Ôn Nhu.

Ha ha……

Nhìn đôi mẹ con làm bộ làm tịch này đi, Ôn Hinh cười lạnh.

Sau đó giả bộ do dự thật lâu mới ra vẻ cảm kích, mừng thầm xen lẫn thẹn thùng phức tạp.

Cô cắn môi, ngập ngừng nói: “Con, con đều nghe thím hai an bài.”

Nét mặt cô vô cùng chân thành, không giống làm bộ, vẫn là kẻ yếu đuối dễ bắt nạt như trong ký ức.

Ôn Nhu vừa mới đánh mất nghi ngờ, lại thấy Ôn Hinh bổ sung thêm một câu:

“Nhưng mà, thím hai, nhà họ Chu bên kia phải ăn nói thế nào?”

“Con và anh Nghiệp Thành lớn lên bên nhau từ nhỏ, đã sớm định hôn sự.”

Quả nhiên……

Cô cũng……

Ôn Nhu không dám tin nhìn chằm chằm Ôn Hinh, một nỗi bất an mơ hồ dấy lên trong lòng.

Cô ta cướp lời chen ngang: “Anh Nghiệp Thành vốn không thích em.”

Ha?

Ôn Hinh mờ mịt khó hiểu nhìn cô ta, “Chị nói cái gì?”

Ôn Nhu ý thức được mình lỡ lời, cuống quít giải thích.

“Chuyện này không phải chị nói, là anh Nghiệp Thành nói.”

“Anh ấy còn nói hiện tại hôn nhân nào có cha mẹ làm chủ, đính hôn từ nhỏ đều là sản vật của xã hội phong kiến.”

Nghe thế, Ôn Hinh rũ mắt, đáy mắt lóe lên châm chọc.

—— Xem ra, hai người này đã sớm thông đồng.

—— Đời trước, liệu có phải giữa bọn họ còn chuyện mà cô không biết?

Nghĩ đến thái độ của tiểu tam tiểu tứ đời trước đối với Ôn Nhu, lại nhớ tới Chu Nghiệp Thành một mực giúp đỡ Ôn Nhu, Ôn Hinh nheo mắt……

—— Cẩu nam nữ, đời này tôi sẽ trả lại các người gấp bội!

Chờ Ôn Hinh ngẩng đầu lần nữa, cô đã thay bằng vẻ không tin, “Anh Nghiệp Thành thật sự nói như vậy sao?”

“Thật, chị lừa em làm gì, anh ấy còn nói chuyện đính hôn mà truyền tới Cách Ủy Hội, chắc chắn sẽ gây ra sóng gió.”

Ôn Nhu nói ra ngô ra khoai.

Trên thực tế Ôn Hinh thừa biết Chu Nghiệp Thành sẽ không nói như vậy.

Bởi vì anh ta còn trông cậy vào cuộc hôn nhân này để lấy được sự trợ giúp từ nhà họ Ôn.

“Nếu anh Nghiệp Thành đã nói như vậy thì em yên tâm rồi, bằng không em sợ chuyện đổi hôn nhân tổn thương anh ấy, cho rằng em……”

Haizz——

Ôn Hinh nói được một nửa, thở dài, cô thật sự không bịa nổi nữa.

Thấy cô nước mắt lưng tròng, dáng vẻ chọc người trìu mến, Ôn Nhu cực kỳ ngứa mắt.

Người mềm yếu nhút nhát như vậy dựa vào đâu chiếm được Chu Nghiệp Thành?

Lại nói, thái độ hoàn toàn không có chủ kiến này của cô đã đánh tan lòng nghi ngờ của Ôn Nhu.

Kỳ tích như trọng sinh, chỉ có người mệnh tốt như cô ta mới xứng đáng có được.

Quỷ mít ướt Ôn Hinh này dựa vào đâu?

Kiếp trước cô ta bị ma quỷ ám ảnh mới nghĩ gả cho quan quân là tốt, phớt lờ Chu Nghiệp Thành, để Ôn Hinh được hời.

Lần này trọng sinh, là ông trời cho cô ta cơ hội sửa chữa lỗi lầm, làm lại cuộc đời.

Cô ta nhất định sẽ nắm chặt lấy Chu Nghiệp Thành, sống cuộc sống khiến người ta ngưỡng mộ.