Chương 20: Chèn Ép

Nhan Liên Hoa tự nhiên là cùng đội với mẹ của cô ta Trần Thúy Vân, “Hồng Anh đã nói cho cháu nghe, chị ấy tận mắt chứng kiến thím ba đưa cho tên ngốc kia một chén canh trứng lớn! Bảo là gà mái già đẻ được rất nhiều trứng!”

Lúc này, vợ bác cả Dương Thành Ngọc và con gái Nhan Hồng Anh, cũng không nói lời nào, cứ đứng yên lặng một bên.

Nếu nói nhà bác hai là bọ ngựa bắt ve, thì nhà bá cả chính là hoàng tước ở phía sau.

Lâm Tiểu Nguyệt xem như đã hiểu rõ.

Khó tránh ngày hôm qua lúc ăn cơm, sao Nhan Liên Hoa cứ nhìn chằm chằm vào cô, cô còn tưởng rằng cô quá xinh đẹp….

Một trong mười ảo tưởng trên thế giới.

“Được rồi, còn không phải chuyện động đũa ăn thử mấy miếng thôi sao? Đáng để mấy người nhao nhao như thế này à!”

Mi mắt của bà cụ nhăn nhăn, tuy rằng bảo mọi người làm ầm lên, nhưng cũng không buông tha cho Vương Tú Anh, “Vợ của thằng ba, con nói thử xem, sao lại làm ra loại chuyện như thế này? Bình thường không cho các con ăn no hay sao!”

“Mẹ…. Thật sự không giống như lời chị hai nói đâu…..”

Vương Tú Anh mặt nhược thế nhược đứng trước mặt của gia chủ, chủ yếu là do, vốn dĩ địa vị của bác ba trong nhà họ Nhan đã nhược thế sẵn rồi.

Lúc này Nhan Dương giống như một đứa trẻ 6 tuổi làm sai chuyện gì, anh không dám nói lời nào, lạnh run người tránh ở phía sau Vương Tú Anh.

Lâm Tiểu Nguyệt thấy hai người bọn họ yếu đuối như thế, quả thật giận đến mức không nói nên lời!

Bây giờ nhân cách của Nhan Dương là một đứa trẻ 6 tuổi, có thể hiểu được, nhưng Vương Tú Anh cũng co rúm lại, không phải rõ ràng cứ ngầm chịu ức hϊếp như thế sao?

“Bà nội, mấy vị trưởng bối, lúc này cháu cần phải đứng ra nói thêm hai ba câu vì mẹ chồng cháu, chồng cháu!”



Lâm Tiểu Nguyệt tiến lên trên một bước, ánh mắt kiên nghị nhìn thẳng vào bà cụ, “Tuy rằng cháu chỉ vừa mới gả vào đây được hai ngày, nhưng hai ngày này trên bàn cơm, rõ ràng có thể nhìn thấy được, ba mẹ chồng cháu, còn cả chồng cháu, vốn dĩ chẳng ăn được món nào ngon! Không nói đến việc cháu là cô con dâu ngoại lai, bọn họ tốt xấu gì cũng là người Nhan gia, sao ngay cả quyền ăn miếng trứng cũng không có?”

Ánh mắt của Trần Thúy Vân sắc lẹm, nhìn Lâm Tiểu Nguyệt đầy khó chịu, “Mày cùng lắm chỉ là con nha đầu mà nhà chúng tao mua về, làm gì đến lượt mày lên tiếng nói!”

“Cháu cũng là vợ của Nhan gia. Chồng cháu là Nhan Dương, chỉ chừng đó cũng đủ chứng minh cháu có quyền lên tiếng!” Lâm Tiểu Nguyệt không phục cãi lại.

“Cô chỉ là người phụ nữ được mua về để hầu hạ tên ngốc kia mà thôi! Nói dễ nghe một chút là vợ, thật ra chỉ là người hầu cho kẻ ngốc!” Nhan Liên Hoa đứng bên người Trần Thúy Vân ồn ào.

Bởi vì nhân cách thứ nhất của Nhan Dương là một đứa trẻ 6 tuổi, người trong thôn ai cũng coi anh là tên ngốc, bao gồm cả người trong nhà.

Thấy người trong nhà ai cũng nhục nhã anh như thế, Lâm Tiểu Nguyệt vô cùng khó chịu!

Bởi vì bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy nhân cách thứ 3 của anh! Cuồng bá lạnh lùng tàn khốc!

Hừ, toàn là ếch ngồi đáy giếng chưa hiểu việc đời!

Cô đang định mắng lại, thì Nhan Dương ngốc đứng bên người bỗng nhiên đứng ra, dùng ngữ khí ấu trĩ phản bác lại, “Chị nói bậy! Cô ấy chính là vợ em! Không được mắng vợ em!”

Vương Tú Anh thấy thế, trong lòng cũng xúc động vì Lâm Tiểu Nguyệt bên vực người bên mình, bà cũng đứng ra nói, “Đủ rồi, đừng hở chút là gọi Tiểu Dương nhà tôi là tên ngốc! Không phải nhà tôi thiếu đi một nhân công làm việc đấy sao? Nói đến là bị mấy người chèn ép như thế sao!”

“Cô cũng biết nhà cô thiếu một nhân công làm việc à!”

Trần Thúy Vân không thuận theo không cào nói: “Vốn dĩ đã lấy đi phần lợi của mọi người, còn lén lút trộm chút nước luộc này!”

Trần Thúy Vân chuyển hướng sang bà cụ, tức giận nói: “Mẹ, để con xem thử, tiền lương cuối năm, nhà bọn họ thiếu bao nhiêu tiền! Còn nữa, công việc đầu bếp này không phù hợp với vợ của bác ba!”

“Đúng!”