Chương 43: Nam Chính

Ngẩng đầu, nhìn thấy thân hình chắc nịch của anh che cô lại kín mít, trong lòng Lâm Tiểu Nguyệt hơi hơi rung động.

Hóa ra, cho dù là nhân cách nào của anh, cũng sẽ che chở cho cô.

“Mày cút ngay!”

Nhan Đại Hà định đẩy Nhan Dương ra, kết quả lại phát hiện, thân hình Nhan Dương đứng nghiêm, vững chãi như Thái sơn, anh ta không thể đẩy được!

Lúc này Nhan Đại Hà cảm thấy rất khó chịu, tiến lên tát vào thẳng trán của Nhan Dương!

“Bang” một tiếng….

Thanh âm thanh thúy vang đội, Lâm Tiểu Nguyệt bị làm cho sợ, nhưng mà, Nhan Dương trước mặt vẫn đứng nghiêm vững vàng như cũ, tư thế đang muốn che chở trước mặt Lâm Tiểu Nguyệt!

Trong nháy mắt sự tức giận của Lâm Tiểu Nguyệt cũng bùng nổ, sự giận dữ dâng lên, tát thẳng một cái vào mặt Nhan Đại Hà!

Một tiếng “Bang” nữa vang lên….

Cũng rất vang dội!

Hiện trường, mấy đứa em trong đám lưu manh của Nhan Đại Hà cũng bị làm cho hoảng sợ, Nhan Dương kinh ngạc há hốc miệng, ngay cả bản thân Nhan Đại Hà cũng chưa kịp phản ứng lại.

Anh ta thế mà lại, bị một cô gái đánh thẳng vào mặt?

Giờ khắc này, Nhan Dương là người đầu tiên phản ứng lại.

Đột nhiên anh tiến lên nắm tay Lâm Tiểu Nguyệt, quay đầu dẫn cô chạy đi, vừa chạy vừa kêu, “Vợ chạy mau!”



Mặc dù nhân cách trong anh là một đứa trẻ 6 tuổi, ý thức đến nguy cơ và chạy trốn vẫn rất nhanh nhạy.

Lâm Tiểu Nguyệt cảm thấy, quyết định chạy trốn này…. Rất tốt!

Nếu không thì cô cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?

“Đuổi theo cho tao!”

Nhan Đại Hà tức đến sùi bọt méo, ra lệnh, mấy tên đàn em lưu manh của anh ta cũng lập tức chạy nhanh, đuổi theo hai người bọn họ với tâm trạng vô cùng lo lắng!

Nói mấy câu thật dài, tự dưng lại thành một cuộc rượt đuổi.

Mắt thấy, Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Dương sắp bị bọn họ đuổi đến nơi rồi, không tránh được trường hợp phải chịu đòn hiểm!

Khi đó, Nhan Hồng Anh đi ra tìm Lâm Tiểu Nguyệt cũng nhìn thấy cảnh này.

Nhan Hồng Anh sợ tới mức trốn vào một góc, đứng yên không dám bước ra.

Chỉ có thể trốn ở một góc đằng sau, Nhan Hồng Anh lại dò đầu ra, yên lặng nhìn lén.

Nếu có thể nhìn thấy cảnh Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Dương bị đánh, thì cô ta chắc chắn sẽ cảm thấy rất thoải mái!

“Đuổi theo, mau đuổi theo!”

Trong một góc Nhan Hồng Anh ngoài miệng còn cổ vũ đám lưu manh kia cố lên, gấp đến mức không thể chờ nổi Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Dương bị đánh.



Nhưng mà, trong tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc…..

Đột nhiên, có người vác theo đòn gánh, đi qua Nhan Dương và Lâm TIểu Nguyệt, xông lên phía trước, thúc vào bả vai Nhan Đại Hà một cái!

“A!”

Nhan Đại Hà bị tông đau đến mức kêu lên một tiếng, lập tức dừng bước chân lại.

Lúc này, mấy tên côn đồ cũng bị sự xuất hiện của người đàn ông này làm cho hoảng sợ.

Chỉ thấy người đàn ông này, nhấc cao đòn gánh lên, ngữ khí sảng giòn thình lình nói: “Nhan Đại Hà, cậu lại dẫn theo mấy người ở thôn cách vách bắt nạt người trong thôn chúng tôi! Có tin tôi báo lại cho trưởng thôn hay không!”

“Lục Hạ Minh, cậu quản làm cái rắm gì! Cậu cũng không phải là người thôn chúng tôi, bớt lo chuyện bao đồng lại!” Nhan Đại Hà thở phì phì quát lại người đàn ông kia.

Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Dương xem như đã tránh được nguy cơ tạm thời.

Hai người bọn họ đứng ở phía sau Lục Hạ Minh, Lâm Tiểu Nguyệt dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Lục Hạ Minh….

Lục Hạ Minh, nam chính trong truyện gốc.

Cũng là đối tượng mà nguyên chủ Lâm Tiểu Nguyệt mê muội điên cuồng.

Trong nguyên tác, nguyên chủ Lâm Tiểu Nguyệt vốn vì bị gả cho Nhan Dương mà cảm thấy bất bình trong lòng, định tính toán ngay từ đầu sau khi bản thân được tự do, sẽ đi tố giác nhà Nhan Dương thực hiện hành vi mua bán dân cư.

Kết quả, trong nháy mắt khi vừa gặp Lục Hạ Minh, nguyên chủ Lâm Tiểu Nguyệt đã yêu anh ta.

Không chỉ không định đi tố giác nhà họ Nhan nữa, mà còn định tiếp tục ở lại trong thôn này, tìm cơ hội để được tiếp xúc với Lục Hạ Minh nhiều hơn.