Chương 47

Cô ta nhớ ra rồi, cô cũng từng có người thân, có người yêu thương, cũng từng sống những ngày tháng được nâng niu che chở trong vòng tay của họ, chính là hai người đang nằm trên mặt đất kia, hai người đàn ông mà cô đã từng oán hận vô số lần, chính là họ.

Nhưng từ nay về sau, trên đời này, hai người thương yêu cô nhất đã đi rồi, cô ngay cả người để hận cũng không có, cô rốt cuộc cũng ngồi xổm trên mặt đất, gào khóc, không biết là khóc cho chính mình, hay là khóc cho người thân của mình.

Sau khi khóc to một trận, cô ta từ trên mặt đất bò dậy, lảo đảo đi đến bên người bọn họ, dập đầu thật mạnh, cúi lạy ba cái.

Cha , anh trai, nếu có kiếp sau, con vẫn muốn làm con gái và em gái của hai người, làm một cô con gái hiểu thuận, một đứa em gái ngoan ngoãn.”

Thẩm Hoa Nùng là người vẫn luôn rất lý trí, cô lấy góc độ của người ngoài cuộc mà nhìn vào thế giới này, đối xử với người ở thế giới này.Cô cũng chỉ coi đây đơn giản chỉ là một nhiệm vụ đặt ra để cứu bản thân, các loại trò chơi tâm cơ chỉ để đạt được mục đích chính của mình.

Lúc này, đoạn nội dung này lại xuất hiện ở trong đầu cô, cảm xúc cũng theo đó mà tuôn trào mãnh liệt, đánh sâu vào tiềm thức khiến mũi cô sụt sịt, cổ họng thấy nghẹn ngào, đôi mắt cũng đã ươn ướt.

Cô hoảng hốt nhìn về phía Thẩm Minh Trạch , người anh trai trên danh nghĩa của mình đang ngồi xổm ở đó, đầu còn vùi vào hai đầu gối, trong lòng đột nhiên cảm giác vô cùng khó chịu.

Rất nhanh trong đầu óc trống rỗng của cô xuất hiện cảm xúc khác thường, chúng được phân thành hai loại cảm xúc cực mạnh tới tê tâm liệt phế, một loại gọi là áy náy, một loại là hối hận.

“Đối với bọn họ tốt một chút, đừng để bản thân phải hối hận, quý trọng cơ hội thật vất vả mới có được này”

Đây là âm thanh đột nhiên phát tra từ trong đầu cô.

Thẩm Hoa Nùng bị chính mình làm cho hoảng sợ.

Cô xoa xoa mặt, lại nhéo một cái ở trên đùi, mới kéo bản thân ra khỏi đống cảm xúc rối loạn, tuy nhiên suy nghĩ lại càng thêm hồ đồ.

Cái này xem như là nguyên chủ đang nói với cô sao?

Hay là nguyên chủ vẫn còn chưa đi, vẫn ở lại trong thân thể này?

Cô hốt hoảng đứng ngốc một hồi, suy nghĩ lại bị một loạt tiếng sột soạt cắt ngang.

Cô theo bản năng ngó qua nơi âm thanh phát ra, liền thấy dưới bóng đêm mùa hè đen kịt, một bóng đen đang dùng cả tay chân mà bò lên sườn núi, lại lướt qua nơi vốn dĩ có Lý Bảo Gia đang nằm, hiện tại không có một bóng người.

Cũng không kịp nghĩ nhiều, cô nhanh chóng lao lên túm người về.

Muốn gây họa cho cô —— tuy rằng còn chưa thực hiện được, nhưng mà cũng không thể cứ dễ dàng buông tha hắn như vậy!

Thẩm Minh Trạch phản ứng còn nhanh hơn cô, anh giống như mãnh thú lao về phía trước, sau vài tiếng chửi rủa lôi kéo, anh liền kéo một chân Lý Bảo Gia trở về, ném Lý Bảo Gia trực tiếp ngã ở dưới chân Thẩm Hoa Nùng.

Sắc trời quá mờ, Thẩm Hoa Nùng thấy không rõ lắm biểu cảm mà Thẩm Minh Trạch cố tình che lấp, nhưng có thể nghe thấy trong anh nói bằng giọng mũi khàn khàn.

“Loại súc sinh này không thể để hắn chạy như vậy được! Nùng Nùng muốn xả giận như thế nào, anh trai giúp em.”

Anh đã khóc.

Trong lòng Thẩm Hoa Nùng không hiểu sao lại trở nên mềm nhũn, lần đầu tiên phát ra tiếng gọi từ sâu trong nội tâm : “Anh ơi.”

Thẩm Minh Trạch ồm ồm đáp lời, giọng điệu hung ác nói: “Không bằng dứt khoát đánh chết hắn luôn!”

Dựa theo suy nghĩ của anh, loại người xấu xa bắt nạt em gái mình thì phải đánh chết mới xong chuyện.

Thẩm Hoa Nùng biết Thẩm Minh Trạch còn chưa hiểu rõ ràng lắm nội tình, cô đương nhiên cũng biết Lý Bảo Gia đáng chết, chết một trăm lần đều không đủ, nhưng mà hắn không thể chết ở trên tay hai anh em bọn họ được.

Thẩm Hoa Nùng đưa ra chủ ý cho anh: “Có đôi khi chết không đáng sợ, sống sót mà chịu tội mới là đáng sợ nhất, anh, không bằng chúng ta liền dựa theo những lời hắn vừa nói đi.”

Thẩm Minh Trạch nhìn qua cô em gái đang cong môi cười xấu xa, tuy rằng em gái như vậy thật xa lạ, nhưng anh cũng không có nhiều hoài nghi, chỉ là trong lòng càng thêm nặng trĩu khó chịu.

Hoàn cảnh gắn liền với tính cách, đừng nói là em gái, chính là bản thân anh, mấy năm nay cũng đã thay đổi rất nhiều.

Hiện tại cho dù có bảo anh gϊếŧ người, anh cũng là làm ra được , đừng nói gì đến chuyện nảy ra ý đồ xấu gì trong lòng, gần như là mỗi một ngày, ngay cả nằm mơ anh cũng suy nghĩ tiêu cực, nghĩ phải làm sao để trả thù đám người đã khinh nhục nhà mình.

Anh cũng rất nhanh cười đầy thâm ý với Thẩm Hoa Nùng, trong lòng cả hai đều ăn