Chương 7

Thẩm Y Y cũng hôn lên má thằng bé, Nhị Bảo cũng noi gương Tiểu Bảo vui mừng hớn hở thơm lên má cô.

Đại Bảo vẫn đứng nguyên tại chỗ, hai bàn tay xiết chặt vào nhau, mím môi suy nghĩ. Thằng bé cũng muốn được mẹ thơm nhưng vì là đứa lớn nhất nên …

“Đại Bảo, lại đây,” Thẩm Y Y gọi thằng bé.

Đại Bảo không ngờ mẹ lại gọi mình, hai mắt mở to, ngượng ngùng đi tới, "Mẹ?"

"Moa!"

Thẩm Y Y hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy mặt Đại Bảo đang đỏ lên, thằng bé lấy tay che đi nơi bị thơm, khuôn mặt tràn đầy sự xấu hổ.

Nhị Bảo thúc giục: "Anh ơi, anh chưa thơm lại mẹ, em với Tiểu Bảo đều thơm rồi."

Tiểu Bảo lặp lại lời anh hai: "Đúng thế! Anh thơm đi!"

Đại Bảo đỏ mặt trừng mắt nhìn hai đứa em trai, sau đó nhận ra mẹ đang nhìn mình, lập tức ngượng ngùng cúi đầu.

Nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này, nhìn vào ánh mắt tràn đầy yêu thương của lũ trẻ, thứ tình cảm cô đã từng đánh mất, khóe mắt Thẩm Y Y nóng lên.

Trước đây vì bọi cốt truyện ràng buộc nên cô đối xử không tốt với bọn trẻ, với tư cách là một người mẹ, cô nợ mấy đứa quá nhiều.

Sao ông trời lại cho cô ba đứa con vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện đến thế chứ?

Cô cảm thấy tội lỗi.

“Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Nhị Bảo phát hiện mẹ đang khóc, vô cùng lo lắng, đi đến bên cạnh mẹ.

Tiểu Bảo vươn tay lau nước mắt cho cô: "Mẹ, mẹ đừng khóc ~"

Đại Bảo càng lo lắng hơn, thằng bé cho rằng cô khóc là vì thằng bé không thơm cô, vì vậy lập tức rướn người, thơm lên mặt Thẩm Y Y một cái, lo lắng nói: “Mẹ, đừng khóc, Đại Bảo thơm mẹ này!”

Thẩm Y Y đang khóc, nhưng khi nghe những lời của Đại Bảo, cô thấy dở khóc dở cười, vội vàng lau nước mắt, an ủi: “Được rồi, được rồi, mẹ không khóc!”

"Tiểu Bảo! Tay em có mùi cá, đừng chủi lên người mẹ!" Nhị Bảo tức giận nói, vội vàng kéo tay Tiểu Bảo ra.

Tiểu Bảo có chút không phục, đưa tay lên mũi ngửi, quả nhiên có mùi tanh, lập tức có chút áy náy nhìn Thẩm Y Y: “Mẹ, con xin lỗi…”

“Không sao” Thẩm Y Y nói, “Mẹ không quan tâm, Tiểu Bảo là đang yêu thương mẹ.”

Tiểu Bảo đột nhiên cười một tiếng, chạy đi: “Con đi rửa tay."

"Tiểu Bảo, chạy chậm lại! Cẩn thận kẻo ngã," Đại Bảo vội vàng đuổi theo để bảo vệ em trai.

Thùng nước rất cao và to, Thẩm Y Y sợ bọn nhỏ sẽ rơi vào trong đó, vội vàng dẫn Nhị Bảo đi tới: “Không cần vội, để mẹ múc nước cho.”