Chương 10

“Thím, nước tới rồi.”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Đại Nha, Khương Miêu vội vàng phục hồi tinh thần lại. Bây giờ cô còn chưa biết mình đã xuyên đến thời gian nào, ện tại trí nhớ trong đầu cô rất loạn, chỉ cần nghĩ lại thì đầu liền đau đớn không chịu được.

“Nha, lại đây...”

Khương Miêu suy yếu vẫy vẫy tay với Đại Nha, trong sách thì đứa bé là người thật lòng duy nhất đối tốt với nguyên chủ.

“Thím còn đau đầu không? Có muốn cháu xoa bóp cho thím không?”

Đại Nha đến gần ngồi ở trên giường, đem nước trong tay đút cho Khương Miêu, cô bé còn nhớ Trương nãi ở trong thôn bị đau cũng là nhờ mình ấn ấn xoa bóp một chốc lát liền tốt lên.

“Không sao, đầu thím không đau nữa.”

Khương Miêu uống liền bốn chén nước mới bình tĩnh lại, con khát trong cổ họng rốt cục cũng dịu xuống, nhưng lúc này bụng lại ùng ục kêu lên, Khương Miêu đói bụng.

Nhưng Đại Nha lại gặp khó khăn, chỉ cần là đồ ăn trong nhà thì đều bị bà nội khóa ở trong tủ bếp, mà hiện tại trong nhà lại không có ai…

"Thím, nếu không cháu sang nhà thím Vương ở bên cạnh mượn một cái bánh bột ngô cho thím, có gì cháu sẽ nói do mình đói bụng…đến lúc bà nội về thì cũng chỉ mắng cháu hai ba câu mà thôi, dù sao cháu cũng quen rồi.”

Khương Miêu nhìn ánh mắt trong suốt chân thành của Đại Nha, trong lòng không khỏi mềm nhũn, cô bé đã sắp gầy thành người khô nhưng ánh mắt lại vô cùng sạch sẽ.

“Nha nhi, cháu đi mở ngăn tủ kia ra, ở bên trong đó có một cái bánh ga tô.”

Khương Miêu dựa vào trí nhớ trong đầu cảm thấy trong đó hẳn là có đồ ăn, là nguyên chủ dùng tiền cuối cùng của mình để mua bánh gato cho con trai Từ Tiểu Xuyên, đây là do Từ Tiểu Xuyên xin cô rất nhiều lần, cô không có biện pháp mới mua.

Đại Nha mở ngăn tủ mà Khương Miêu chỉ, lập tức một mùi bánh trứng gà thơm ngào ngạt xông vào mũi. Đại Nha nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng, cô bé nhìn thấy trong tủ có một vật được bọc giấy thấm dầu, có lẽ chính là nó, bởi vì dầu trên bánh ga tô đã thấm ướt ra bên ngoài.

Đại Nha lấy chiếc bánh ra theo lời của thím ba, cởi bỏ sợi dây cỏ nhỏ lại mở lớp giấy dầu ra, mùi bánh trứng gà nồng đậm hương vị ngọt ngào nhất thời tràn ngập trong phòng, chỉ thấy bên trong có mười cái bánh gà vàng óng ánh, mập mạp.

Cô bé cũng đã từng thấy mẹ mua bánh trứng cho Cẩu Đản, nhưng lúc đó mẹ có nói, em trai còn nhỏ, cho nên bánh gà phải tặng cho em trai ăn, mà làm chị phải hiểu chuyện, chờ lần sau lại chia cho con ăn.

Đại Nha còn nhớ rõ, lần đó mẹ cô mua tổng cộng năm miếng bánh ngọt, Cẩu Đản ba miếng, Nhị Nha hai miếng. Cẩu Đản cùng Nhị Nha đều đã ăn qua, chỉ có cô bé chưa từng ăn, cho nên cũng ông biết bánh trứng gà này có vị gì, tuy nhiên Nhị Nha đã nói, bánh trứng gà rất thơm rất ngọt rất mềm, mềm như mây trên trời, ăn cực kỳ ngon...

Cô bé cũng không biết cực kỳ ngon là như thế nào, chẳng lẽ nó còn ngon hơn bánh bao nhân thịt chấm nước canh sao?

Bánh bao trắng chấm canh thịt là mòn ngon nhất mà Đại Nha được ăn cho tới tận bây giờ, lúc đó Đại Nha vẫn muốn hỏi Nhị Nha nhưng cuối cùng lại bị em gái cười chê.

Đại Nha vẫn chờ lần sau mà mẹ nói, nhưng khi lần sau mẹ mua, lại tiếp tục hứa hẹn lần sau với cô bé…điều này khiến Đại Nha nhịn không được thất vọng lại kỳ vọng, kỳ vọng lại thất vọng...