Chương 20

Trương Tố Phân hiện tại đã hơn ba mươi tuổi, nhưng nhìn sơ qua lại giống như bốn năm mươi vậy. Mí mắt của người phụ nữ này thả lỏng, ánh mắt cũng không trong suốt sáng ngời như những cô gái trẻ, mà nơi khóe mắt của cô ta khi cười còn có nếp nhăn nhỏ, trên gương mặt lấm chấm màu nâu vàng cùng lốm đốm vết rạn do quanh năm suốt tháng đều phơi ở ngoài trời, làn da cũng thô ráp vàng sậm. Thậm chí trên môi tróc đầy da khô, tóc khô vàng vọt, cho dù mỗi sáng sớm khi cô thức dậy chải đầu, dùng lược nhúng nước cũng không thể nào bóng mịn như những cô gái trẻ được.

Người phụ nữ này tựa như một bông hoa không được chăm sóc, tưới nước nên đã dần dần khô héo, tuy rằng trên khuôn mặt vẫn còn có nét thanh tú nhưng mấy năm nay đã bị thời gian bào mòn hết rồi, thật sự là không nhìn ra được cái dáng vẻ khi còn trẻ.

Cô ta luôn mang vẻ mặt đau khổ, giống như mình là người bất hạnh nhất, xui xẻo nhất trên đời này vậy. Nhưng trên đời này người mất chồng, người mất vợ, sau đó trở thành quả phụ cũng không chỉ có một mình cô ta.

"Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi!!!" Nhị Nha ngồi xổm ở cửa nhà, duỗi dài cả cổ chờ Trương Tố Phân. Vừa nhìn thấy trên cánh tay mẹ mình có xách thêm một cái rổ, ôm em trai Cẩu Đản trở về, nó vội vàng chạy tới tìm mẹ mình để cáo trạng.

Trương Tố Phân ôm con trai từ phía xa đã nhìn thấy con gái Nhị Nha chạy về phía mình, không khỏi bất ngờ, hỏi: “Nhị nha, con làm sao vậy?”

Trương Tố Phân nhìn thấy trên trán con gái bỗng sưng lên một cục, mà bên má trái còn có thêm một dấu bàn tay đỏ tươi, thậm chí nửa bên mặt cũng hơi sưng lên.

“Mẹ...”

Nhị Nha không gặp mẹ thì còn tốt, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy mẹ, nó lập tức ủy khuất không chịu được. Sau khi vừa hô một câu gọi mẹ xong, trong giọng nói cũng lập tức mang theo tiếng khóc nức nở, nước mắt không ngừng được mà lộp bộp rơi xuống.

“Nhị nha, đừng khóc, mà nói cho mẹ nghe, con bị làm sao vậy?”

Trương Tố Phân thấy con gái mình không nói lời nào mà chỉ lo khóc không ngừng thì cả người cũng không khỏi nóng nảy.

“Mẹ, con hồ ly tinh kia dám đánh con...” Nhị nha càng nói càng ủy khuất.

“Cái gì? Con nói cái gì? Cô ta dám đánh con?”

Trương Tố Phân có chút không dám tin, bởi vì người phụ nữ kia từ khi gả tới đây, tính tình phải nói là rất nhún nhường. Nhị Nha cũng bởi vì nhìn không quen cái bộ dáng ‘trà xanh’ của cô nên mới không ngưng kiếm chuyện. Mà đừng nói là Nhị Nha, ngay cả cô ta cũng nhìn không quen. Nhưng trước kia vô luận Nhị Nha có đối xử với cô như thế nào, thì cô cũng sẽ cố gắng mà chịu đựng, nếu không chịu được nữa thì sẽ trốn đi khóc, chưa bao giờ nổi giận, chứ đừng nói là đánh người. Nhưng mà hôm nay tại sao lại ra tay đánh người chứ?

“Mẹ xem đi, đây đều là do thím ta đánh con.”