Chương 45

Không ngờ vết thương khắp người Triệu Vân Vân lại thê thảm như vậy, thương tích khiến người ta nhìn mà sợ.

Triệu Vân Vân chưa kịp nói đã khóc trước, trông dáng vẻ giống cô dâu nhỏ đáng thương bị mẹ chồng đánh đập, mọi người chung quanh cũng nhìn cô ta đầy thương cảm.

Nhậm Hồng Anh - Chủ tịch đứng đầu Hội liên hiệp phụ nữ nói với Hạ Thải Vân, giọng điệu vang dội mà đanh thép: "Bà chính là Hạ Thải Vân nhỉ, Hội liên hiệp phụ nữ chúng tôi nhận được lời xin giúp đỡ của đồng chí Triệu Vân Vân, vì vậy đến đây tìm bà để hỏi vài chuyện."

Hạ Thải Vân thấy Triệu Vân Vân đến tìm Chủ tịch Hội liên hiệp phụ nữ thì cũng hạ giọng, không tiếp tục la hét nữa.

"Cô, các cô chắc là nhầm lẫn rồi, tôi chỉ tới bàn chuyện kết hôn với nhà họ Triệu thôi."

"Theo lời phản ánh của đồng chí Triệu Vân Vân thì bà Hạ Thải Vân nhiều lần đánh mắng, khiến cho thân thể Triệu Vân Vân bị đa chấn thương, có lòng xấu muốn ngăn cản hai người Triệu Vân Vân và Phó Chính Cương trở thành bạn đời cách mạng."

Ánh mắt của Nhậm Hồng Anh sắc bén, cô ấy nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tái nhợt của Hạ Thải Vân.

Hạ Thải Vân ấp úng không nói nên lời: "Tôi, tôi, tôi..."

Dẫu sao quả thực bà ấy đã đánh cô ta, những lời chửi bới đó cũng chính miệng bà ấy nói ra, vết thương của Hạ Thải Vân lại không thể vạch hả cho người ta xem, vì vậy bà ấy đành phải tự mình ăn quả đắng.

Hạ Thải Vân thực sự không ngờ rằng con nhóc Triệu Vân Vân lại chạy đi tìm Hội Liên hiệp phụ nữ tố cáo, nhất thời đầu óc choáng váng, vẻ phách lối tự mãn cũng tan biến.

...

Sau khi tan họp, Phó Văn Lỗi đang đứng trước cửa văn phòng công đoàn để hỏi thăm Quản đốc nhà máy về việc mua sắm chuẩn bị phúc lợi cho dịp Trung thu của Nhà máy.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập mà vội vã, cửa văn phòng bị đẩy mạnh ra.

"Cha, mẹ lại chạy tới đại viện Hạnh Hoa nhà họ Triệu gây rối, hiện tại bà ấy đã bị người của Hội liên hiệp phụ nữ đưa đi rồi."

Phó Chính Cương khom lưng nhắm mắt thở hổn hển, anh ta khóc lóc vô cùng thê thảm.

Cả tòa nhà yên tĩnh đến nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc còn dồn dập mà vội vã hơn của Phó Văn Lỗi.

Sắc mặt Phó Văn Lỗi xanh mét, thầm nghĩ: "Toi rồi, bao nhiêu chuyện mất mặt đều bị phơi bày."

Mẹ là một kẻ không yên phận, sinh ra con trai cũng là một kẻ không yên phận.

Đôi mắt Phó Văn Lỗi tối sầm, ông ấy ngửa đầu ngã xuống đất bất tỉnh.

"Này, ông Phó, ông Phó, ông sao vậy? Chính Cương cháu còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đưa cha cháu đến bệnh viện đi!"

Một mình quản đốc Lý không đỡ được, Phó Văn Lỗi trực tiếp đập thẳng đầu xuống đất, thoạt nhìn sau gáy đã bị đập sưng lên một cục u rồi.