Chương 3

“Cô mau nhìn quyển tiểu thuyết tôi mới mua gần đây này. Tôi cố ý cầm nó từ trong nhà tới! Hắc hắc!" Một nhân viên vừa mới nhậm chức hưng phấn khoe truyện với đồng nghiệp bên cạnh, "Cô tuyệt đối không nghĩ tới. Trong quyển truyện này có một nhân vật nữ phụ, giống tên của phó tổng Kiều chúng ta. Hôm qua tôi thức đêm đọc hết! Tôi nói với cô! Tổng cộng chỉ có nội dung hai chương. Một chương viết cô ấy ngoại trừ lớn lên xinh đẹp, làm gì cũng không được! Nhưng tất cả mọi người xung quanh mua đậu hủ đều đến nhà họ mua! Còn hấp dẫn một tên khốn nam phụ Trình Hoài Triều! Điên cuồng theo đuổi! Đánh chết vẫn muốn quấn quít! Nữ chính giúp phó tổng Kiều ngăn cản nhiều lần! Nhưng một chương khác là kết cục phó tổng Kiều rất cẩu huyết rất thảm, bị đột tử! Rất thảm rất thảm!”

Kiều Nhu uống một ngụm cà phê, mỉm cười nhợt nhạt: Tốt lắm, cấp dưới nhỏ này đã thay tên cô vào vai phụ luôn rồi.

Dưới biểu tình hoảng sợ của cấp dưới, cô tịch thu truyện: "Cho tôi xem.”

Để lại tiếng kêu bi thảm phía sau: "A, sao không có ai nhắc nhở tôi phó tổng Kiều ở phía sau!"

Kiều Nhu lúc ấy thật sự chỉ nhìn thoáng qua nội dung trong truyện.

Truyện này là tiểu thuyết ngôn tình điển hình, bìa là nam nữ chính, dù sao cũng không hề liên quan tới bình hoa xinh đẹp cùng trùng tên cùng họ với cô. Nội dung truyện bên trong thì cô không mở ra, chỉ đặt truyện sang một bên, sau đó tiếp tục trầm mê làm việc.

Kết quả ai biết ngay buổi tối đã xuyên vào truyện luôn chứ!

Kiều Nhu hối hận đến xanh ruột. Sớm biết sẽ xuyên sách, cô khẳng định sẽ mở truyện ra xem một lần từ đầu tới đuôi, nhất định phải thuộc làu làu nội dung liên quan tới cô.

Bây giờ thì tốt rồi, hoàn toàn không biết gì đã xuyên đến thập niên 80. Nhân vật phụ này thuần túy là một bình hoa xinh đẹp, ngoài khuôn mặt, chuyện gì cũng không biết làm, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng sống trong những năm tám mươi.

Trong nhà nữ phụ làm đậu hủ, cho dù phế vật thế nào cũng biết đậu hủ đại khái phải làm như thế nào.

Còn cô? Cô so với Kiều Nhu trong truyện còn phế vật hơn! Cô hoàn toàn không biết hoàn cảnh cụ thể của thập niên tám mươi là thế nào, càng miễn bàn cách làm đậu hủ cụ thể ra sao. Phải làm gì sau khi nghiền đậu tương thành sữa đậu nành?



“Quên đi, đi một bước tính một bước. Đầu tiên là không thể đột tử nữa." Kiều Nhu tự an ủi: "Đã đột tử một lần, không thể đột tử lần thứ hai.”

Cô ngồi xuống ghế trong phòng, tìm quyển sách và bút. Thừa dịp hiện tại nhớ rõ lời cấp dưới nói, cô viết nội dung truyện đã biết xuống trước: "Bán đậu hủ, Trình theo đổi, nữ chính ngăn cản, đột tử.”

Để phòng ngừa bị người ta nhìn thấy tin tức này, cô không viết đầy đủ tên "Trình Hoài Triều".

Nội dung cô biết quá ít. Từ góc độ đột tử mà xem, cô nhất định phải dưỡng sinh. Từ thường thức trong nhận thức của cô biết được, đậu hủ đều phải bán từ sáng sớm, tham khảo chợ rau bán đồ ăn. Tất cả người bán thức ăn đều phải thức dậy lúc bốn năm giờ để nhập hàng.

Dựa theo cách nói vừa rồi của ba mẹ cô, làm đậu hủ thì ba giờ phải rời giường? Đẩy về phía trước tám giờ, bảy giờ tối cô phải đi ngủ.

Kiều Nhu cầm bút, chọc nhẹ trên tờ giấy, mức độ tiếp nhận sinh mệnh mới rất tốt. Cho dù là thế giới trong truyện, bối cảnh song song thì cũng có logic và lịch sử phát triển nhất định. Như vậy, hiện tại chính là thời đại tốt nhất.

Năm 1984, năm then chốt của cải cách kinh tế.

Kiều Nhu làm kinh doanh vạch ra một đường thẳng phía dưới kịch bản, một hàng khác viết xuống nội dung mới: Phát triển kinh doanh cá thể, thiết lập thương hiệu, xây dựng nhà máy tư nhân.

Viết xong, Kiều Nhu dừng lại chút, bị chính mình chọc cười: "Bận tới bận lui lại thành thói quen. Sao lại muốn cả năm không nghỉ.”

Kiều Nhu học thuộc lòng nội dung trên giấy, xé giấy ra vò thành cục ném qua bên cạnh: "Quên đi. Trước tiên học làm đậu hủ như thế nào đã." Mặc kệ có muốn làm lớn làm mạnh xưởng đậu hủ theo mô hình kinh doanh gia đình hay không, dù sao cũng phải tìm cho mình một công việc nuôi sống mình.