Chương 13: Rời khỏi đây

Vùng núi hẻo lánh như thôn Tiểu Oa này không biết có thể gọi điện thoại được không, viết thư sẽ ổn thỏa hơn.

“Con hiểu rồi.” đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Cẩm Sơ nhìn mẹ, đôi mắt sâu không đáy tràn đầy sự không nỡ cùng với nỗi lo lắng.

"Mẹ cũng vậy, ở nhà một mình nhất định phải cẩn thận, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì nhớ đi tìm cậu con nhé."

“Đứa nhỏ ngốc này, mẹ còn có thể để bị người khác bắt nạt à.”

Mẹ Tiêu mỉm cười, quay đầu nói xin lỗi với yến thư hoa đang ở một bên: "Thật ngại quá, lớn tuổi rồi, càng thích nói nhảm hơn."

Yến Thư Hoa lắc đầu. Loại tâm trạng này cô ít nhiều vẫn hiểu một chút, lại cộng thêm gia thế của Tiêu Cẩm Sơ phức tạp như vậy, cô có thể hiểu được.

"Bác gái, bác không cần phải tự trách vậy đâu, khi cháu phải đi xa, mẹ cháu cũng sẽ nói như vậy.”

"Vậy thì không làm lỡ thời gian của hai người nữa, Tống Nham.” Mẹ Tiêu dùng khăn lau hốc mắt, phân phó cho người đứng bên cạnh.

Thì ra người quen này tên là Tống Nham, Yến Thư Hoa âm thầm ghi nhớ.

"Phu nhân, có tôi." Người tên Tống Nham lập tức trả lời.

“Giúp Yến tiểu thư chuyển hành lý đi.”

“Vâng.”

Tống Nham lập tức đi qua giúp hai mẹ con Yến Thư Hoa chuyển hành lý, người trẻ tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã làm xong.

"Tống Nham là cấp dưới của cẩm sơ, coi như là cùng nhau trưởng thành. Ta bảo nó đi mọi người, nhiều thêm một người sẽ dễ chăm sóc hơn.”

Yến Thư Hoa thầm cảm thán trước sự chu đáo của mẹ Tiêu, cười nói: "Thì ra là thế, bác gái, bác thật chu đáo."

Tiểu Cẩm Sơ ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Yến Thư hoa, trong lòng lại cảm thấy không vui, chẳng lẽ thấy Tống Nham đi theo thì vui như vậy sao, khóe miệng đều không khép lại được rồi kia kìa.

"Hừ." Tiêu Cẩm Sơ khịt mũi không vui, hiểu con như mẹ, mẹ Tiêu còn tưởng rằng tiêu cẩm sơ đã mất kiên nhẫn đối với cuộc trò chuyện giữa hai người phụ nữ rồi.

“Thời gian không còn sớm nữa, mọi người mau đi đi.”

“Vâng.”

Sau khi lên tàu, Yến Thư Hoa mới tò mò nhìn người đàn ông, dùng ánh mắt hỏi: Anh đang náo cái gì chứ?

"Rốt cuộc mẹ tôi đã nói với gì với cô?"

Yến Thư Hoa nghe Tiêu Cẩm Sơ hỏi như vậy, sửng sốt một chút, sau đó cười như không cười nói: "Làm sao, anh tò mò lắm à?”

“Không phải.”

Tiêu Cẩm Sơ giống như bị người ta nói trúng tim đen, sắc mặt rất không tự nhiên.

“Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

Giống như một câu trả lời lấp liếʍ, Yến Thư Hoa vừa nhìn là đã thấu tâm tư nhỏ nhặt của người đàn ông. Dần dần dịch lại gần bên cạnh người đàn ông, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, từ lần trước sau khi trị thương cho Tiêu Cẩm Sơ, cô vẫn chưa thận cận với anh đến như vậy.

“Dựa gần vậy làm gì?”

"Nói chuyện với anh chứ sao, không phải anh muốn biết mẹ anh đã nói gì với tôi sao, chẳng lẽ anh muốn bọn họ cũng biết luôn à?”

Ánh mắt Yến Thư Hoa nhìn về phía Tống Nham và Thẩm Hồng Mai.

Tất nhiên Tiêu Cẩm Sơ không muốn ở gần cô như vậy, vì chỉ cần cô lại gần, mùi hương thảo dược thơm dịu trên người cô sẽ xộc thẳng vào mũi anh, đó không phải là mùi nước hoa của trên người mẹ anh, cũng không phải mùi phấn son của những tiểu thư thế gia kia, mà là mùi thảo dược rất tươi mát và tự nhiên, ngửi vào khiến người ta cảm thấy thư giãn và sảng khoái.

“Tôi nói cho anh biết…” Nhìn thấy người đàn ông không có động tĩnh gì, Yến Thư Hoa hơi cong môi, sau đó ghé vào tai người đàn ông nhỏ giọng thì thầm: “Mẹ anh nhờ tôi chăm sóc tốt cho cơ thể của anh, không thể quá dồn dập được.”

Yến Thư Hoa hạ giọng, hơi thở thơm mùi thảo dược thì thầm bên tai, ngay cả người đàn ông luôn có vẻ mặt bình tĩnh lúc này cũng không khỏi đỏ mặt.

Nữ nhân này sao cái gì cũng có thể nói được thế, tiểu thư của nhà thị trưởng thì đều táo bạo như vậy sao?

Tiêu Cẩm Sơ trừng mắt nhìn Yến Thư Hoa, làm ra vẻ tức giận quay mặt đi.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kiên quyết của người đàn ông lộ ra vẻ ngại ngùng xấu hổ, làn da màu lúa mạch cũng không thể che giấu được gương mặt đang đỏ lên, Yến Thư Hoa không nhịn được mà bật cười.

Có vẻ như việc đưa một người đàn ông trở về thôn Tiểu Oa thú vị hơn cô nghĩ nhiều.

Bộ dạng thiếu nữ che miệng cười khúc khích khiến cho Tiêu Cẩm Sơ phải trộm quay lại nhìn, khi cô nhìn sang thì anh cũng nhanh chóng quay mặt đi.

"Làm gì, sợ tôi biết anh đang nhìn trộm tôi à?"

“Đồ mặt dày, ai nhìn trộm cô? Tôi chỉ đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ thôi."

Tiêu Cẩm Sơ mạnh miệng phủ nhận, ai bảo yến thư hoa ngồi bên cạnh cửa sổ chứ.

"Ồ, ngắm phong cảnh à." Nụ cười của yến thư hoa không hề nhạt đi, khoảng cách giữa hai người cũng đã gần hơn nhiều so với ban đầu, Yến Thư Hoa chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào đùi của Tiêu Cẩm Sơ.

Trên thực tế, yến thư hoa thật sự đã làm như vậy. Khi xe lửa chạy qua mặt đất bằng phẳng, toa tàu chỉ rung lắc nhẹ.

Cảm giác được một bàn tay không quy củ đặt trên đùi mình, Tiêu Cẩm Sơ không nhịn được mở mắt ra, nắm lấy bàn tay không nghe lời của Yến Thư Hoa, thái dương gần như nổi gân xanh.

“Cô đây là đang làm gì?”

"Anh nói thử xem tôi đang làm gì?" yến thư hoa cười như không cười, bàn tay dần dần di chuyển lên trên, hài lòng nhìn nhìn sắc mặt khi đỏ khi xanh của tiêu cẩm sơ, cuối cùng bị bàn tay to lớn cứng rắn như sắt đá của người đàn ông giữ lấy.

“Không cần căng thẳng thế đâu.”

Người đàn ông này nhìn có vẻ đang dùng sức, nhưng Yến Thư Hoa biết thực ra anh không có gắng sức, rất nhẹ nhàng đẩy tay anh ra.

"Tốt xấu gì cô cũng là con gái, ít nhiều gì cũng phải chú ý chút chứ.”

"Tôi không chú ý chỗ nào?” Yến Thư Hoa tỏ vẻ ủy khuất, mím môi nói, "Tôi đây là có lòng tốt muốn xoa bóp cho anh, đây không phải là đang thực hiện thỏa thuận của chúng ta sao? Sao anh lại lãng phí lòng tốt của tôi như thế hả?”

Nghe thấy lí do chính đáng của Yến Thư Hoa, Tiêu Cẩm Sơ há miệng nhưng không nói được câu nào, không ngờ nữ nhân này cũng khá giỏi đấy chứ, chuyện này mà cũng bị cô hỏi xoáy lại được.”

“Thế nào?” Yến Thư Hoa đắc ý hét ra tin tức vừa biết được từ chỗ mẹ Tiêu.

"Xem ra cô biết hết rồi.” Tiêu Cẩm Sơ mặt lạnh nói, anh vốn là muốn giấu cô, dù sao thì biết quá nhiều đối với cô cũng không phải chuyện tốt.

"Cho nê, bây giờ anh có thể để tôi xoa bóp cho anh được chưa? Việc này cũng có thời gian và số lần cố định trong một ngày đấy."

Tiêu Cẩm Sơ mất tự nhiên quay mặt đi, rõ ràng là đang cảm thấy xấu hổ vì chuyện vừa xảy ra.

Yến Thư Hoa nén cười, tập trung ngồi xổm trước mặt người đàn ông, xoa bóp đôi chân không có tri giác của người đàn ông.

Toa xe này khá lớn, tuy ở giữa có đặt một chiếc bàn nhỏ nhưng lại không hề cản trở hoạt động của Yến Thư Hoa.

Tiêu Cẩm Sơ cúi đầu liền có thể nhìn thấy Yến Thư Hoa đang tập trung xoa bóp cho anh, những ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo nhưng không hề yếu ớt của cô đang xoa bóp đôi chân có hơi teo tóp của anh, cùng thủ pháp không thể diễn tả bằng lời được, anh dần dần nhắm mắt lại, cảm nhận dòng máu lưu thông trong người.

Yến thư hoa ngẩng đầu lên, nhìn thấy thấy đôi mắt của người đàn ông nhắm nghiền, anh có đôi mày sắc, lông mi không dài nhưng dày và đen, khi chớp mắt luôn khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.

"Sao nào, thoải mái đến vậy à?"

"Hừ." Tiêu Cẩm Sơ phát hiện năng lực ngôn ngữ của nữ nhân này thật sự khiến người khác không cách nào đỡ được.

"Ây yo, tôi giúp đến tê cả tay rồi, vậy mà bệnh nhân còn chẳng nói lấy một câu cảm ơn."

____ ____ ____