Chương 17: Kế hoạch thành công

"Ừm, cũng tạm rồi đấy." Nhìn vẻ mặt của Hoàng Đại Xuyên, Yến Thư Hoa biết là đã đến lúc dừng lại.

Nhìn trái nhìn phải, Hoàng Hải Giang hiểu ý, bảo mấy tên tay sai đứng xung quanh nhanh chóng giải tán.

“Như vậy là được rồi chứ, Yến Thư Hoa, cô mau đưa thuốc giải của con trai tôi ra đây!”

“Bí thư thôn, không cần vội thế đâu, tôi tìm đồ cũng cần thời gian mà.”

Tìm kiếm một hồi, cô lấy ra một cái chai nhựa, lắc lắc, nghe thấy tiếng thuốc va chạm bên trong, cô mỉm cười hài lòng rồi đưa cái chai cho Hoàng Hải Giang.

“Chỉ có vậy? Cô không lừa tôi đấy chứ?”

Hoàng Hải Giang cầm cái chai nhẹ tễnh như không trọng lượng trong tay, vẻ mặt hoài nghi.

“Ông không tin thì thôi, tôi cũng hết cách.

Yến Thư Hoa lười biếng ngáp dài một cái, vẻ mặt tự tin của cô khiến Hoàng Hải Giang cuối cùng cũng không nghi ngờ gì nữa, dù sao thì cái thôn Tiểu Oa này cũng là địa bàn của ông ta, hai mẹ con nhà này cho dù có mọc cánh cũng khó thoát!

Thấy Hoàng Đại Xuyên vội vàng uống thuốc, Yến Thư Hoa chậm rãi nói, “quên nói với ông, thuốc này phải uống liên tục ba năm, chỗ thuốc mà tôi đưa cho ông là ba tháng.”

“Cô thế này là có ý gì!”

Nghĩa là bảo ông sau này chú ý một chút, thuốc này đến ngày tôi sẽ cho ông một lọ, lần nào cũng sẽ đưa cho ông một lượng vừa đủ."

Hoàng Hải Giang bóp chặt cái chai, một bụng lửa giận nhưng chẳng làm gì được.

“Thế nào, không được thì cứ nói thẳng ra, cứ nhịn đến hỏng cả người là không được đâu.”

Thẩm Hồng Mai nhìn Yến Thư Hoa, hai người cùng cười.

"Được." Hoàng Hải Giang tức giận đi đến đỡ Hoàng Đại Xuyên muốn rời đi.

Bị Tống Nham ngăn lại, Hoàng Hải Giang đen mặt, tức giận hỏi: "Yến Thư Hoa, cô còn muốn gì nữa!"

“Bàn giao dịch đi.”

Hoàng Hải Giang cảnh giác nhìn Yến Thư Hoa, đỡ lấy con trai, ai không biết còn tưởng rằng soi xám đang tới gần tiểu bạch thỏ đấy.

"Được rồi, đừng có bày ra cái bộ dạng không có tiền đồ như vậy, tôi muốn mua núi sau, đây là tiền mua núi sau, tôi biết núi sau chẳng có ích gì với ông, ông biết phải làm gì rồi đấy."

“Cô cần chỗ đó làm gì?”

Nhìn xấp tiền giấy dày cộm, Hoàng Hải Giang cảm thấy hai mẹ con nhà này sau khi trở về thì thật sự phát tài rồi, ông ta ở trong cái thôn nhỏ này lâu như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền thế này.

“Thế nào, có muốn giao dịch không?”

Hoàng Hải Giang hồi lâu không nhận tiền, Yến Thư Hoa có hơi mất kiên nhẫn.

“Cô cần núi sau làm gì?”

“Ông còn muốn quản tôi à, hậu quả của việc lo chuyện bao đồng tôi nghĩ chắc ông cũng biết rõ nhỉ?” Ánh mắt của Yến Thư Hoa quét qua thân dưới Hoàng Đại Xuyên, Hoàng Đại Xuyên liền co rúm lại.

“Được, nhớ lấy, thuốc của con trai tôi không được thiếu.”

"Biết rồi, đi nhanh đi, cút khỏi tầm mắt của tôi, sau này đừng có mà gây phiền toái cho tôi."

Yến Thư Hoa bực mình xua tay, phía sau còn có ánh mắt tàn nhẫn của hai người đàn ông đang nhìn cha con bọn họ, khiến cho bọn họ nói không nên lời.

Tiêu Cẩm Sơ nhìn hai cha con nhà kia đang xách mông bỏ chạy, ngẩng đầu hỏi Yến Thư Hoa:

“Đây chính là mục đích của cô à, lấy được núi sau, nhân tiện chỉnh luôn hai cha con bọn họ?”

Yến Thư Hoa cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú dường như còn bị bao phủ bởi một tầng băng mỏng của Tiêu Cẩm Sơ.

Bất đắc dĩ nói, “Tiêu Cẩm Sơ, tôi biết lập trường làm quân nhân của anh nhất định là muốn tôi làm một số biện pháp quang minh chính đại, nhưng anh đừng quên hai cha con bọn họ đều là kẻ tiểu nhân, biện pháp này của tôi đã là tốt nhất rồi.”

“Nhưng chuyện chặt đứt hương hỏa nhà người ta........”

Yến Thư Hoa cười ha ha nói: "Anh tin thật đấy à? Cũng đúng , đàn ông sẽ hiểu đàn ông hơn, nhưng tôi cũng không ngại nói cho anh, tôi lừa bọn họ đấy."

Yến Thư Hoa nháy mắt một cái, bộ dạng tinh nghịch cầm hành lý đi vào trong.

Thẩm Hồng Mai nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, bất mãn chống nạnh bước tới.

"Này, tiểu tử nhà cậu làm sao thế hả, đừng tưởng chỉ vì cậu đến từ thành phố mà tôi sẽ nhường nhịn cậu, ở đây là nhà tôi, cậu cũng phải nghe lời tôi, biết chưa hả?

Còn chưa đợi Tiêu Cẩm Sơ nói chuyện, Tống Nham vội vàng cười nói, “Chúng tôi hiểu mà, trưởng quan của tôi cũng hiểu mà.”

Khi mà tống nham khẽ chọc vào anh, Tiêu Cẩm Sơ lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác.

"Này, mọi người ở đó làm gì vậy, nhanh vào trong đi."

Yến Thư Hoa vào trong nhà trước nhìn thấy mấy người đứng ở bên ngoài sắc mặt không được tốt lắm, bộ dạng đang thảo luận gì đó thì lớn tiếng gọi.

Thẩm Hồng Mai đáp lại một tiếng, liếc nhìn Tiêu Cẩm Sơ, sau đó xách hành lý đi vào.

Tiêu Cẩm Sơ đưa mắt nhìn xung quanh, toàn là dốc cao đất đá, nhưng ngọn núi sau mà Yến Thư Hoa nói thì thực vật tươi tốt xanh non, nhìn cũng có vẻ rất đáng thưởng thức.

“Tống Nham, cậu nói xem tôi quyết định đến đây là đúng hay là sai?”

"Tôi luôn tin tưởng vào quyết định của ngài.” Tống Nham kiên định nói.

"Được rồi, vào thôi."

Sau khi thu dọn xong, Yến Thư Hoa vốn tưởng rằng một mình Thẩm Hồng Mai sẽ không làm xong được, nhưng giờ có thêm Tống Nham ở đây nên rất nhanh đã giải quyết xong.

Giúp đỡ don dẹp 3 gian phòng, thắt lưng của Yến Thư Hoa mỏi nhừ.

Thế là cô rất không có hình tượng ngã nhoài ra chiếc giường trải da mềm mại, phát ra âm thanh thoải mái.

Tiêu Cẩm Sơ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bộ dạng không xương của Yến Thư Hoa, cau mày nói: "làm gì có người con gái nào giống cô cơ chứ?”

Yến Thư Hoa nghe thấy lời nói của người đàn ông cũng chẳng để tâm, cô chớp mắt chán nản, quay người, ở trên giường chống khuỷu tay lên mỉm cười nhìn anh.

“Tiêu đại ca, nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là nhà tôi, cho dù tôi có ngồi lên bàn hay nằm xuống sàn nhà thì cũng chẳng ai làm gì được tôi.”

Tiêu Cẩm Sơ hừ một tiếng xem như là đáp lại, mắt quét qua một vòng, mặc dù nhà ở đây không thể so với trong thành phố, đâu đâu cũng có bụi bặm, cũng chẳng mấy sáng sủa.

“Tối nay tôi ngủ ở đâu?”

“Anh ngủ với tôi.” Yến Thư Hoa ngáp ngắn ngáp dài, không hề cảm thấy mình vừa nói ra điều gì đó rất chấn động.

“Gì cơ?!”

Yến Thư Hoa bĩu môi, anh làm ra vẻ mặt kinh sợ này cho ai xem chứ! Chẳng lẽ ngủ với cô thì thiệt thòi lắm à!

"Anh làm sao thế hả? Một hoàng hoa đại khuê nữ như tôi còn không chê bị thiệt, anh kinh ngạc cái gì chứ.”

“Cô, cô nói vậy mà nghe được à?” Xem ra chuyện này đối với anh là đả kích không nhỏ, đến cả nói chuyện cũng không được lưu loát rồi.

"Sao lại không nghe được, anh là vị hôn phu của tôi." Yến Thư Hoa hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, thẳng thừng nói ra lý do.

"Hơn nữa, tôi cần để mắt tới vết thương ở chân của anh, ở cùng tôi thì tôi sẽ dễ dàng quan sát hơn, anh cũng muốn nhanh chóng khỏe lại đúng chứ?"

Tiêu Cẩm Sơ gật đầu, đây quả thật là nhiệm vụ cấp bách trước mắt, anh khẽ ngước mắt lên nhìn cô gái không có chút gì là xấu hổ trước mặt, chóp tai liền đỏ ửng lên.

Cô gái này có biết mình đang nói mấy lời táo bạo gì không?

Nhưng Tiêu Cẩm Sơ không ngờ còn có chuyện kinh thiên động địa hơn đang chờ anh vào ban đêm.

“Cô, cái cô này thả tôi ra mau!”

"Đừng xấu hổ, chúng ta đã thân quen đến vậy rồi mà." So với Yến Thư Hoa cởi mở, Tiêu Cẩm Sơ giống như một cô gái nhỏ bị kẻ xấu làm nhục, đẩy xe lăn về phía sau, không để Yến Thư Hoa đến gần.

Thẩm Hồng Mai và Tống Nham đang trò chuyện bên ngoài nghe thấy động tĩnh trong phòng, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng mở cửa phòng Yến Thư Hoa, sau khi nhìn thấy một màn trước mắt, khóe mắt không hẹn mà cùng giật giật.

____ ____ ____