Chương 2: Tôi có sức lực lớn như vậy ư?

Hai người chia tay nhau, người đàn ông nhanh nhẹn quay người đi vào sâu trong núi.

Yến Thư Hoa nhìn bong dáng người đàn ông dần biến mất, sau đó chậm rãi đi xuống núi, trên đường đi cô từ từ tiêu hóa ký ức vừa có được...

Xuống núi được nửa đường, Yến Thư Hoa đã hoàn toàn tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, bây giờ cô cũng xác nhận được bản thân đích thực đã trùng sinh, còn trùng sinh vào những năm 70 khi mà nguồn cung vật tư vô cùng khan hiếm.

Mẹ của nguyên chủ bởi vì thích một cái thanh niên trí thức xuống nông thôn, thường xuyên qua lại hai người liền tự định trung thân, nhưng chưa kịp lấy giấy đăng ký kết hôn, anh ta đã bỏ rơi mẹ của nguyên chủ vừa kiểm tra được mình đang mang thai rồi trở về thành phố, một đi là đi 18 năm, thứ còn sót lại duy nhất chỉ có một cái tên Yến Thư Hoa.

Yến Thư Hoa thầm mắng tên cặn bã một tiếng, rồi vội vã về nhà.

Bởi vì cô cần phải về nhà thu xếp cho tốt, Hoàng Hải Giang ở thời hiện đại không phải là quan chức cấp cao gì, nhưng ở thời đại này việc bắt hai mẹ con cô phải phục tùng lại chẳng phải là chuyện gì khó, cho nên cô đành phải quay về báo tin với mẹ cô trước.

Trùng hợp , Yến Thư Hoa vừa đi tới cửa nhà, cửa sân đất liền bị đẩy ra.

“Nha đầu chết tiệt này, đi chết ở đâu đấy hả, mẹ gọi cả ngày mà con không biết đáp lại một tiếng à?”

Bỗng nhiên bị ăn mắng, Yến Thư Hoa ngẩn ngơ, lúc này mới nhìn về phía người phụ nữ trung niên vẫn còn duy trì tư thế đẩy cửa.

Người này là mẹ của cô, Thẩm Hồng Mai, bởi vì bao lâu nay đều là hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sông, để duy trì được cuộc sống này, Thẩm Hồng Mai đã dưỡng thành tính tình đanh đá như bây giờ.

Thẩm Hồng Mai mắng xong, mới chú ý tới vết thương trên người Yến Thư Hoa cùng với ống tay áo bị mất một khúc, liền vội vàng tiến lên tóm lấy Yến Thư Hoa: “Nhà đứa nào đáng chém ngàn đao dám ức hϊếp con gái ta như vậy! Con nói nhanh, mẹ đi giải quyết cho con!”

Giọng của Thẩm Hồng Mai rất lớn, rất nhanh những người hàng xóm xung quanh cũng bắt đầu thò đầu ra hóng. Yến Thư Hoa vội vàng đẩy Thẩm Hồng Mai trở vào trong sân.

Yến Thư Hoa đóng cửa sân lại, mới mở miệng nói: “Mẹ, từ từ nghe con nói.”

Cô kể lại chuyện mình bị Hoàng Đại Xuyên trói vào núi, vừa mới nói xong, Thẩm Hồng Mai liền xông vào bếp lấy ra một con dao làm bếp: “Cái tên đáng chém ngàn đao này, chẳng lẽ không biết con trai nhà mình là loại mặt hàng gì à, đây chẳng phải là khi dễ hai mẹ con lão nương không có chỗ dưa sao? Con đợi đó, mẹ đi băm vằm cái tên đáng chém ngàn đao này ra cho con!”

Yến Thư Hoa kéo Thẩm Hồng Mai lại: “Mẹ, người đi thế này chẳng phải là hợp ý bọn họ sao? Người ngẫm lại xem, nếu người đi đòi công bằng, bọn họ vừa khéo thuận nước đẩy thuyền muốn con gả cho con trai của ông ta thì phải làm sao?”

Thẩm Hồng Mai nghĩ cũng đúng, ở cái thôn nhỏ này, một khi thanh danh bị phá hỏng rồi, thì sẽ bị người ta chỉ trỏ mắng nhiếc không tha.

“Vậy con nói xem phải làm sao bây giờ? Cục tức này mẹ nuốt không trôi!” Thẩm Hồng Mai nghiến răng nghiến lợi nói.

Nói xong, lại liếc Yến Thư Hoa một cái, “Xem ta này, hỏi con thì có tác dụng gì? Con đến bây giờ không phải đều dựa quyết định của người mẹ già này à?”

Yến Thư Hoa vừa mới chuẩn bị đem kế hoạch của mình nói, trong lòng tự an ủi đây là vì tốt cho bản thân, lúc này mới có thể tâm bình khí hòa tiếp tục nói: “Mẹ, con có một kế hoạch, mẹ nghe thử xem có được không.”

Thẩm Hồng Mai vừa nghe, hai mắt đều sáng lên, bà tán thưởng nhìn thoáng qua Yến Thư Hoa: “Không ngờ đầu óc của con còn lúc linh hoạt nhỉ.”

Khóe miệng Yến Thù Hoa hơi giật giật, đầu óc không linh hoạt không phải là cô được chứ, có điều bây giờ cô cũng chính là Yến Thư Hoa, một Yến Thư Hoa hoàn toàn mới!

Yến Thư Hoa nghĩ như vậy, nhìn thoáng qua Thẩm Hồng Mai nói: “Mẹ, ngày tháng của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn thôi.”

“Đi đi đi, cái này còn cần con nói à? nhanh vào nhà rửa sạch mặt đi, nhìn như một con mèo hoa vậy.” Thẩm Hồng Mai đuổi Yến Thư Hoa vào nhà.

yến thư hoa vốn còn tưởng rằng cả nhà Hoàng Hải Giang hôm nay sẽ tìm đến tận cửa, nhưng lại không ngờ ngày hôm nay chẳng có động tĩnh gì, có điều như vậy cũng tốt, Yến Thư Hoa đã có giấc ngủ yên ổn đầu tiên sau khi trùng sinh.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô phát hiện Thẩm Hồng Mai thần thần bí bí vừa từ bên ngoài trở về liền đóng chặt cửa sân.

Yến Thư Hoa: "..." không phải là cô đã phát hiện ra điều gì đó mà cô không nên phát hiện rồi đấy chứ, nhưng với tư cách là một hậu bối tiến bộ, cô nhất định sẽ ủng hộ mẹ mình.

Cô muốn trốn đi để tránh ngại ngùng, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Thẩm Hồng Mai tia thấy: “Cái đồ lười này, dậy rồi mà còn trốn cái gì hả?”

Yến Thư Hoa ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng, cô hỏi: “ Mẹ, mẹ làm gì mà ra ngoài sớm thế?" Nhìn Thẩm Hồng Mai linh hoạt như vậy, chắc là cô đã nghĩ sai rồi.

Thẩm Hồng Mai nói: “Nửa đêm hôm qua sau núi có tiếng súng, dọa mẹ cả đêm không ngủ được, còn không thể ra ngoài xem tình hình à?” nói rồi bà nhìn về phía Yến Thư Hoa, “Mấy ngày nay không có việc gì thì đừng có chạy ra ngoài.”

Yến Thư Hoa sửng sốt: “Nhưng con không nghe thấy gì cả.” có điều sau núi, không phải là nơi mà người đàn ông cứu cô hôm qua đi sao? Cũng không biết là có dính dáng gì đến anh ta hay không.

Thẩm hồng mai khịt mũi: "Con ngủ như lợn chết ấy, có thể nghe thấy chắc?"

Yến Thư Hoa giật mình, có điều tố chất nói chuyện của Thẩm Hồng Mai thật sự cần phải cải thiện.

Hai người ăn sáng xong, Thẩm Hồng Mai đang định ra ngoài nhìn đồng ruộng, thì ngoài cửa bắt đầu náo động, hai mắt Yến Thư Hoa sáng lên, đây là gia đình Hoàng Hải Giang đến rồi ư?

Cô có chút gấp không chờ nổi mà nhìn về phía ngoài cửa.

Nhưng, mới vừa thò ra thăm dò liền bị Thẩm Hồng Mai đánh trở về: “Con về phòng chờ đi.”

Yến Thư Hoa thở dài, cô còn muốn nhìn tình cảnh thảm hại của Hoàng Đại Xuyên nữa kìa, cô không thuận theo: “Mẹ, chúng ta hai người cũng có thể tiếp ứng cho nhau, bây giờ con cũng không còn nhỏ nữa, có thể giúp mẹ rồi.”

Thẩm Hồng Mai nhìn sâu vào mắt cô, cảm thấy con gái mình đã thay đổi, bà nói: "Được rồi."

Hai mẹ con vừa dứt lời, cửa sân bị một lực mạnh đẩy ra, Hoàng Hải Giang dẫn con trai cùng một nhóm thôn dân đến vây quanh sân nhà Yến Thư Hoa.

Thẩm Hồng Mai lạnh lùng nhìn Hoàng Hải Giang: "Này, Hoàng Hải Giang, ngọn gió nào thổi ông tới đây thế?"

Hoàng Hải Giang là ác bá trong thôn, chỉ cần là chuyện mà ông ta muốn làm thì không thể nào không thành công, cho nên bây giờ ông ta đã nhìn trúng Yến Thư Hoa làm con dâu của ông ta, tuy có hơi đen gầy nhưng mông lại to, nhìn một cái liền biết là có thể sinh được con trai.

Hoàng Hải Giang rất vừa ý Yến Thư Hoa, ông ta kiêu ngạo nhìn về phía Thẩm Hồng Mai: “Bà có biết ngày hôm qua con gái bà đã làm gì không? hôm qua nó đã hành hung đả thương con trai ta.” Nói rồi ông ta lôi con trai đi theo phía sau ra, ngữ khí mang theo sự uy hϊếp tiếp tục nói: “Bà biết hành hung đánh người sẽ có hậu quả gì không?”

Thẩm Hồng Mai chống nạnh cười lạnh: “Rốt cuộc là con gái của tôi hành hung, hay là con trai của ông mưu đồ bất chính, Hoàng Hải Giang nghĩ kỹ rồi hãy nói!”

Hoàng Hải Giang về nhà đã hỏi rất nhiều lần, xác định không có ai nhìn thấy, cho nên ông ta nói chắc nịch: “Tôi đương nhiên biết, chính là con gái bà hành hung, bây giờ cho bà hai lựa chọn, thứ nhất cùng ta đi vấn tội, thứ hai……”

Không đợi Hoàng Hải Giang nói xong thứ hai là gì, yến thư hoa đã đứng dậy, nàng trong mắt mang theo hàn ý nói: “Đợi đã, Hoàng Hải Giang ông còn không thèm hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ thôn này đã trở thành công đường của ông rồi à?”

____ ____ ____