Chương 21: Gả cho một kẻ bại liệt

Yến Thư Hoa cho dù dùng thuốc chữa cho Tiêu Cẩm Sơ có hiệu quả, nhưng nếu không có dinh dưỡng trong khẩu phần ăn thì cũng là tốn công vô ích, nên sáng sớm hôm sau cô đã mang phiếu thịt mà bà Tiêu đưa cho đến Hợp tác xã Cung – Tiêu đổi lấy nửa cân thịt.

Khi yến thư hoa xuất hiện ở hợp tác xã cung tiêu đã thu hút rất nhiều sự chú ý, dù sao việc cô thoát khỏi móng vuốt của Hoàng Đại Xuyên đã gây náo động cả thôn, mấy người đó đa số đều nhìn cô với ánh mắt giễu cợt, chỉ có một số ít là thương xót.

Yến Thư Hoa và Thẩm Hồng Mai là cô nhi quả phụ, trong nhà không có đàn ông, đương nhiên sẽ có nhiều thị phi, Thẩm Hồng Mai dù cứng rắn đến đâu thì cũng sợ Hoàng Đại Xuyên, cho nên mới tùy tiện gả con gái cho một kẻ bại liệt.

Mặc dù nhà nghèo, nhưng Yến Thư Hoa lại khá xinh đẹp, vẫn có thể hy vọng gả được cho một người đàn ông có thể nuôi sống cả nhà. Giờ đây gả cho một kẻ liệt rồi, vậy cả nhà đó phải sống thế nào đây.

Vì vậy, có người bàn tán Thẩm Hồng Mai làm chuyện này mà không suy nghĩ, đứa con gái đang yên đang lành giờ lại bị hủy cả tương lai.

Trong số những ánh mắt đang nhìn vào Yến Thư Hoa có cả Thẩm Mộng Mộng trong đó, ánh mắt của cô rất phức tạp, nhưng không có sự đồng tình.

Thẩm Mộng Mộng tết hai bím tóc dài, mặc một chiếc áo khoác kẻ sọc phổ biến ở thời đại này, dưới chân là một đôi giày trắng, trên tay xách gạo và nước tương, khi nhìn thấy thịt trên tay Yến Thư Hoa thì có chút khó tin, liền hỏi thêm một câu: “Thư Hoa, cô lấy phiếu thịt ở đâu ra vậy?"

Người trước mặt cô tên là Thẩm Mộng Mộng, là cháu gái của trưởng thôn. Yến Thư Hoa phải mất một thời gian dài mới sắp xếp được những mối quan hệ này sau khi sống lại, con trai trưởng thôn kiêu căng ngạo mạn như vậy, thì cháu gái của trưởng thôn cũng chẳng tốt hơn là bao, dù sao cũng có chút máu mủ của nhà họ Hoàng.

Yến Thư Hoa đang lục lại kí ức, nên không kịp trả lời lời câu hỏi của Thẩm Mộng Mộng, người ta cảm thấy cô như vậy là có tật giật mình, liền nói tiếp, “Thư Hoa, tôi nghe nói cô đã đính hôn với một kẻ bại liệt, không phải là vì thèm muốn phiếu thịt trong nhà người ta đấy chứ?"

Cho dù có lục lại được kí ức hay không, dù sao bây giờ lời nói của cô gái này lúc này chính là đang mỉa mai, Yến Thư Hoa không phải là người ăn chay, ngước mặt lên nở một nụ cười giả tạo với cô ta: “Ít nhất thì trong nhà người ta vẫn còn phiếu thịt để cho tôi nhớ nhung.” Khi nói ra câu này, cô đắc ý giơ miếng thịt trên tay lên.

Trong thời đại vật tư khan hiếm này, việc kiếm được một tấm phiếu thịt là chuyện không hề đơn giản.

Mấy ngày trước, mẹ của Thẩm Mộng Mộng đã sắp xếp cho cô ta một mối hôn sự, nhưng đối phương là một người chỉ kiếm được công điểm, hơn nữa mới chỉ được bảy điểm, cô ta không quá hài lòng, bây giờ nhìn thấy Yến Thư Hoa tìm được một kẻ bị liệt nhưng vẫn có phiếu thịt, trong lòng cô ta càng không chịu được.

"Thư Hoa, cô tìm được gia đình thế nào vậy? Phiếu thịt không phải là thứ mà người bình thường có thể có đâu nha." Đôi mắt sắc bén của Thẩm Mộng Mộng nhìn thấy trên tay cô có tận mấy tấm phiếu thịt.

"Không phải cô vừa mới nói rồi à, người bại liệt đấy!" Yến Thư Hoa nói xong, từ trong túi móc ra mấy tấm phiếu vải, thấm chút nước bọt lên đầu ngón tay rồi đếm: "Tôi đang muốn đi mua cho mẹ tôi mấy bộ quần áo mới đây.”

Có phiếu thịt thì thôi đi, vậy mà còn có phiếu vải, nụ cười của Thẩm Mộng Mộng lập tức cứng đờ, nhưng cô ta không thể đoán ra bối cảnh của gia đình mà Yến Thư Hoa tìm được, chỉ có thể hùa theo: “Thư Hoa à, tôi đang đùa với cô thôi, cô giận sao?"

Giây trước nói chuyện trào phúng mỉa mai, giây sau lại nắm tay cô như thể họ là chị em tốt vậy, người xưa có câu, đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, Yến Thư Hoa cũng chiều theo cô ta: "Đâu có đâu, tôi là người nhỏ nhen như thế sao?”

Yến Thư Hoa trong lòng nghĩ ở nhà còn có người bệnh. Cô phải nhanh chóng quay về nấu cơm rồi tiếp tục mày mò dụng cụ phục hồi chức năng nữa đây này, nhưng Thẩm Mộng Mộng cứ nắm chặt lấy tay cô không chịu buông ra.

"Thư Hoa, nếu cô đã đính hôn rồi, vậy thì chắc là sẽ không nhớ thương Đại Cương nữa đâu nhỉ?" Thẩm Mộng Mộng nhắc nhở cô một chút, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Yến Thư Hoa chỉ cười khúc khích: "Cô không cần lo đâu, tôi không có hứng thú với anh ta.”

Lý Đại Cương là người tráng kiện, trong thôn rất hiếm có người lao động nào tự mình kiếm được mười công điểm. Hơn nữa, cha anh ta là giáo viên, mẹ là nhân viên bán hàng trong hợp tác xã cung tiêu, có thể nói là điều kiện gia đình rất được, là đối tượng mà người trong thôn tranh giành nhau muốn được gả con gái cho, Yến Thư Hoa thì hay rồi, thế mà lại nói là không vừa mắt anh ta?

Thẩm Mộng Mộng cảm thấy Yến Thư Hoa có phần được đằng chân lân đằng đầu, Hai mẹ con họ mấy năm nay còn không phải vẫn luôn dựa vào sự đồng tình của người khác mới sống được đến bây giờ ư, giờ lại nói không để mắt đến Lý Đại Cương?

“Đến bây giờ Đại Cương vẫn còn đang nhớ nhung về cô đấy.”

Yến Thư Hoa thấy cô ta mở miệng ra là nhắc đến Đại Cương, miệng lẩm bẩm một câu: “Đại Cương là thằng cha nào trời.” Sau đó cuối cùng cũng đã nhớ lại được một chút kí ức về người đàn ông này.

Nói toạc ra, thì chính là đối tượng theo đuổi trước đây của Yến Thư Hoa, nhưng gia cảnh của Lý Đại Cương lại tốt hơn Yến Thư Hoa, không chỉ tốt hơn mà còn tốt hơn rất rất rất nhiều.

Khi Thẩm Mộng Mộng nghe được câu “Đại Cương là ai” của Yến Thư Hoa, sắc mặt của cô ta bỗng lạnh đi, ý lạnh trong mắt đối với Yến Thư Hoa càng trở nên mạnh hơn… Người phụ nữ này thật đúng là không biết xấu hổ!

Trong lòng nghĩ nhất định không thể tha cho cái bộ dạng đắc ý kia của Yến Thư Hoa được, Thẩm Mộng Mông liếc nhìn quầy bán hàng của hợp tác xã cung tiêu, tình cờ nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ, trong mắt đột nhiên lóe lên ý gian.

Yến Thư Hoa đương nhiên nhận thấy sự thay đổi trong biểu cảm của cô ta, nhưng cô không quan tâm, chỉ muốn nhanh chóng quay về.

Dù sao Yến Thư Hoa nhìn người ta khoa tay múa chân với cô cũng quen rồi, cũng chẳng có cảm giác gì nữa, quay đi quay lại cũng chỉ có thế, đến nơi này chưa được bao lâu, nhưng cô đã hoàn toàn hiểu được bị người ta giễu cợt lạnh mặt là như thế nào. Cho nên cô đã âm thầm đặt mục tiêu cho bản thân, nhất định phải cố gắng kiếm tiền, sau đó để Thẩm Hồng Mai sống một cuộc sống tốt đẹp.

Yến Thư Hoa cầm miếng thịt đang định rời đi, không ngờ lại bị một người phụ nữ trung niên đuổi theo: "Yến Thư Hoa, cô chờ chút."

Người phụ nữ trung niên này đang mặc quần áo của nhân viên bán hàng của hợp tác xã, bà ta đang cầm một chiếc chổi lau bụi lông gà để quét bụi, tóc được kẹp sang một bên bằng kẹp tóc, bà ta nói chuyện rất lớn tiếng, vẻ mặt mỉa mai, vừa nhìn là biết không phải người tốt.

Bà ta tên là Trương Thải Hà, là mẹ của Lý Đại Cương, cũng là một nhân viên bán hàng rất có trình độ trong hợp tác xã, ở cái thời đại kiếm được công điểm còn chưa chắc sẽ được ăn no mặc ấm này, có thể làm công việc kiếm được hai mươi mấy đồng một tháng, là đã tương đương với nhân viên văn phòng ở thế kỉ 21 rồi.

Yến Thư Hoa dừng bước, quay người lại, vừa định hỏi thì bà ta đã lên tiếng trước: "Trên tay cô dang cầm cái gì?"

“Thịt.” Người này mắt có vấn đề à? Miếng thịt rõ ràng thế này còn nhìn không ra sao?

"Buồn cười." Trương Thải Hà đặt chiếc chổi lông gà trong tay sang một bên, khoanh tay nói: "Tôi nhớ lần trước mẹ cô còn tìm tôi mượn phiếu thực phẩm, bây giờ cô lại có phiếu thịt, nói mau, miếng thịt trên tay cô là lấy từ đâu?”

Tư thế uy hϊếp và giọng điệu hung hãn khiến người ta cảm thấy khó chịu, Yến Thư Hoa thản nhiên nói: "Là của nhà hôn phu của tôi."

"Nói láo, hôn phu của cô? Cậu ta là một kẻ liệt, chân không thể chạm đất, không thể làm việc đồng áng, cũng không thể kiếm công điểm, lấy đâu ra phiếu thịt và phiếu lương thực, cô nói dối cũng không biết chuẩn bị bản thảo à!” Khi Trương Thải Hà nói điều này, bà ta đã phát huy hết mức có thể bản lĩnh sư tử hà đông của mình.

____ ____ ____