Chương 3: Nên đoạn tử tuyệt tôn

Hoàng Hải Giang trừng mắt nhìn liếc yến thư hoa, nói: “Được, cô có gì muốn nói?”

Yến Thư Hoa cười nói: “Tôi nói này, ông cảm thấy tôi có sức lực đánh con trai ông thành ra thế này sao?”

Hoàng Hải Giang nghẹ họng không nói được gì, quả thật nhìn bộ dạng Yến Thư Hoa yếu đuối như thế sao có thể đánh con trai của ông thành bọ dạng kia được?

Nhưng bây giờ ông tao sao có thể thừa nhận được? Ông ta trợn mắt nói dối nói: “Ngoài cô ra còn ai vào đây nữa hả?”

Yến Thư Hoa cười cười, cô đi tới trước mặt Hoàng Đại Xuyên, vươn tay ra đấm một phát vào bên mặt còn lại của hắn.

Hoàng Hải Giang kinh ngạc, Yến Thư Hoa ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám đánh con trai ông ta trước mặt ông ta như vậy?

Yến Thư Hoa đánh xong thì cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, cô lớn từng này rồi cũng chưa gặp qua cái cảnh buồn nôn như thế bao giờ!

Thấy Hoàng Hải Giang sắp tức phát nổ rồi, vội vàng giành nói trước: “Các hương thân, mọi người nhìn xem, tôi dùng sức lực toàn thân cũng chỉ có thể đánh thành như vậy, mọi người lại nhìn nửa bên mặt kia của hắn đi, một đứa con gái như tôi làm sao có thể đánh hắn ta thành cái dạng đó được?”

Hoàng Hải Giang bị Yến Thư Hoa nói cho nghẹn lại, ông ta trừng mắt, “Cô, cô cô, cô đừng có mà giảo biện, đi đến đồn cảnh sát với tôi, cảnh sát nhất định sẽ có định đoạt!”

Yến Thư Hoa cười lạnh, đồn cảnh sát 80% đã bị Hoàng Hải Giang đánh tiếng, cô có bị ngốc mới đi vào đại bản doanh của người khác!

Cô lắc đầu nói: “Không cần đến đồn cảnh sát, kỳ thật muốn phán đoán ai nói dối cũng rất đơn giản, mẹ, mẹ mang thuốc viên mà cha để lại tới đây.”

Thẩm Hồng Mai chớp chớp mắt, cha nó để lại thuốc viên khi nào, sao bà không biết?

Yến Thư Hoa nháy mắt với Thẩm Hồng Mai, Thẩm Hồng Mai lập tức nói: “Được, mẹ đi lấy ngay.”

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Hồng Mai liền cầm một cái bình nhỏ ra, Yến Thư Hoa cười rồi nhận lấy cái bình nhỏ kia, sau đó từ bên trong đổ ra một viên thuốc, giơ về hương thân cho mọi người xem: “Các hương thân, mọi người xem, đây là viên thuốc kiểm tra nói dối mà cha tôi đã để lại, chỉ cần ăn cái này vào nếu mà nói dối thì sẽ bị trừng phạt.”

Cô giải thích xong tác dụng, nhìn về phía Hoàng Hải Giang: “Thế nào, Hoàng Hải Giang, ông có dám để cho con trai ông ăn viên thuốc này, rồi lại nói là bị tôi đánh không?”

Hoàng Hải Giang không tin: “Làm sao tôi biết được có phải cô lấy thuốc độc ra lừa chúng tôi không?”

Yến Thư Hoa biết ông ta sẽ nói như vậy, cho nên cô đã sớm có chuẩn bị, cô trực tiếp đem thuốc viên chia thành hai nửa, cô ăn một nửa trước, sau đó nói: “Tôi tuyệt đối không có đánh con trai ông ta, ngược lại là con trai ông ta không phải thứ tốt gì, bởi vì không chiếm được lão nương mà muốn dùng bạo lực với lão nương, may mà lúc ấy vừa lúc có người đến tìm hắn đòi nợ, tôi mới tránh được một kiếp.”

Nói xong, cô đợi ba phút, mỉm cười nhìn Hoàng Hải Giang: "Tôi thử trước rồi, đến lượt hắn rồi, nếu không dám, thì có thể rời đi. "

Hoàng Hải Giang đương nhiên sẽ không rời đi, nếu rời đi, chẳng phải sẽ cõng theo tiếng xấu luôn sao? Nhìn Yến Thư Hoa quả thật không sao, ông ta kết luận thuốc viên này chắc chắn không có tác dụng, cho nên liền kéo con trai mình ra, nhận lấy nửa viên thuốc còn lại, “Uống đi!”

Hoàng Đại Xuyên chột dạ a, ánh mắt hắn trốn tránh, nhưng cũng không thể cãi lại cha, đành phải uống nửa viên thuốc đó.

Hắn uống thuốc xong, ấp a ấp úng nói: “là Yến Thư Hoa đánh tôi, là cô ta câu dẫn tôi, muốn dụ dỗ tôi để lừa tiền!”

Hắn nói xong, nhắm mắt lại, đợi ba phút, chẳng sao cả!

Tức khắc, hắn trở nên kiêu ngạo lên, quần chúng vây xem cũng tôi nhìn ông ông nhìn tôi, không ai nói chuyện, như vậy là viên thuốc thần kỳ này vô dụng à.

Nhưng ý niệm này mới vừa hiện lên, Yến Thư Hoa liền ra vẻ vô tội nói: “Ô, tôi quên nói, uống thuốc viên này rồi mà còn nói láo sẽ bị đoạn! tử! tuyệt! tôn!”

Cô gằn từng chữ một nói xong, vừa dứt lời, Hoàng Đại Xuyên liền ôm háng lại ngã trên mặt đất lăn qua lăn lại: “Cha, cha, con đau quá, con đau quá a!”

Đây...........

Hiện trường trong nháy mắt trở nên náo nhiệt, Hoàng Hải Giang chỉ quan tâm đến con trai của mình, ông ta vội vàng đến kiểm tra tình hình.

Yến Thư Hoa không muốn nhìn cảnh tượng cay mắt này, bởi vì cô đã sử dụng loại thuốc phá hủy công cụ phạm tội của anh ta. Đây là loại thuốc mà cô chế ra để dùng cho những kẻ hϊếp da^ʍ trong tương lai, nhưng không ngờ vừa xuyên đến đây là đã có đất dùng rồi.

Cô liền cảm thấy tội phạm giống như Hoàng Đại Xuyên thì hình phạt đúng hợp lí nhất chính là thiến hắn!

Một lúc sau, dân làng nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của Hoàng Đại Xuyên đều phát ra tiếng chậc chậc, nhưng họ không hề cảm thấy thương xót chút nào, trong lòng có ý xấu biến thành như vậy thì trách được ai? Đều là tự mình chuốc lấy!

Nhưng Hoàng Hải Giang hiển nhiên không nghĩ như vậy, bộ dạng của ông ta tựa hồ như muốn liều mạng với Yến Thư Hoa vậy.

Tuy nhiên, trước khi ông ta kịp tấn công, đám đông đã bị một nhóm người tách ra.

Hoàng Hải Giang nhìn thấy người tới, liền thu liễm vẻ mặt dữ tợn lại: “Thư ký đại đội, sao ông lại tới đây? Chỗ này tôi có thể xử lý.”

Thư ký đại đội trực tiếp tát hắn một cái: “Xử lý cái đầu ông đấy, ông nghĩ cái gì tôi còn không biết sao? Lăn qua một bên đi, Yến tiểu thư là người ông có thể động vào à?”

Hoàng Hải Giang: “……” Ông ta che bên mặt bị đánh mặt, trong lúc nhất thời không rõ đông nam tây bắc.

Thư ký đại đội lười đi để ý Hoàng Hải Giang, ông ta xoa xoa tay, nụ cười mang theo vẻ lấy lòng đi đến trước mặt Yến Thư Hoa: “Yến tiểu thư đúng không, cha cô bảo chúng tôi đưa cô vào trong thành, cô nhanh chóng thu dọn một chút, rồi theo chúng tôi đi.”

Yến Thư Hoa còn chưa có đồng ý, Thẩm Hồng Mai đã đứng dậy, hốc mắt bà phiếm hồng, kích động kéo tay Yến Thư Hoa: “Thư Hoa con xem, cha con chưa quên chúng ta, ông ấy tới đón hai mẹ con chúng ta rồi.”

Yến Thư Hoa lại không nghĩ như vậy, nếu thực sự có tâm muốn đón đi, thì sao lại chờ tới hôm nay? Càng đừng nói, cô nhìn thoáng qua thư ký đại đội, ông ta nói đón hình như chỉ là đón một mình cô, trong chuyện này chắc chắn không có gì tốt đẹp!

Cô đè tay Thẩm Hồng Mai lại, nói với thư ký đại đội: “Thư ký, tôi còn phải suy xét một chút, không bằng ông về trước đi, ngày mai tôi sẽ báo lại cho ông nhé.”

“Thư hoa! Đứa nhỏ này!” Thẩm Hồng Mai muốn nói lại.

Yến Thư Hoa liếc bà một cái, khí thế đột nhiên sinh ra của cô lại là thật sự làm Thẩm Hồng Mai bình tĩnh lại.

Rất nhanh, đám người thư ký đại đội đã khuyên lui đám quần chúng đi.

Thẩm Hồng Mai oán trách Yến Thư Hoa: “Nha đầu chết tiệt này, cha con tới đón chúng ta, sao con lại không đồng ý?”

Yến Thư Hoa cạn lời nói: “Mẹ, mẹ nghe được là chúng ta khi nào?” Cô không tin người cha rẻ tiền kia của cô suốt 18 năm có thể thanh tâm quả dục không chạm vào người phụ nữ khác, cũng chỉ có Thẩm Hồng Mai không nghĩ đến điểm này thôi.

Thẩm Hồng Mai lúc này mới ý thức được thư ký đại đội thư ký nói chỉ có mình Yến Thư Hoa, bà có hơi trầm mặc: “Có lẽ cha con bảo người đón con đi trước, sau đó lại đến đón ta?”

Yến Thư Hoa không nói nên lời: “Không được, mẹ, con muốn ở cùng với mẹ.” Cô thật sự không muốn vào thành, bởi vì ngọn núi sau thôn đối cô mà nói chính là một kho báu, thuốc cô vừa dùng đều là dùng dược liệu hái từ trên núi, vào thành cái gì cũng phải dùng đến tiền, dược liệu lại càng đắt hơn.

Thẩm Hồng Mai lại cho rằng Yến Thư Hoa là đang dính bà, hiếm khi bà lộ ra nét mặt ôn hòa: “Được, hai mẹ con chúng ta cùng đi, như vậy được chưa?”

____ ____ ____