Chương 5: Kéo người đến thế chỗ

Dọc đường đi, Tiêu Cẩm Sơ không đến tìm cô, nhưng Yến Thư Hoa lại may mắn, bởi vì không xảy ra hiện tượng sốt.

Trước khi xuống xe cô cố ý nhìn qua một chút, nhưng trong phòng đơn không có ai.

Hết cách, cô chỉ có thể mang theo Thẩm Hồng Mai xuống xe.

Tại ga xe lửa, người của cha Yến phái đến đã đợi sẵn, hai người rất nhanh đã được đưa đến trung tâm thành phố.

Thẩm Hồng Mai vào nhà cha Yến, nhìn thấy khung cảnh sang trọng, không thể không dự tính chuyện xấu nhất xảy ra.

Đại Quan Viện, cũng đúng, một người vẫn luôn sống ở nông thôn, làm gì nhìn thấy một ngôi nhà vườn đẹp như vậy bao giờ?

Vẻ mặt Thẩm Hồng Mai tràn đầy vui mừng, nhưng Yến Thư Hoa lại khác, cô đã quan sát rồi, căn biệt thự này đã được sử dụng chắc chắn không dưới một năm, cũng có nghĩa là cha Yến đã có điều kiện để đón hai mẹ con họ về, nhưng ông ta đã không làm như vậy.

Vậy bây giờ lại đón về là có mục đích gì?

Cha Yến tên là Yến Chấn Hoa, sau khi trở về thành phố, ông ta dự định sau một thời gian sẽ đón Thẩm Hồng Mai vào thành, nhưng cơ duyên trùng hợp ông ta gặp được con gái của cựu thị trưởng, cô ấy xinh đẹp dịu dàng, so với Thẩm Hồng Mai đến từ nông thôn thì chẳng đáng nhắc đến, chưa kể những gì mà cô ấy có thể trợ giúp ông ta cũng không phải là điều Thẩm Hồng Mai có thể làm được.

Cho nên Yến Chấn Hoa đã quả quyết loại bỏ phương án đưa Thẩm Hồng Mai trở lại, hết lòng theo đuổi con gái thị trưởng, trời không phụ người có lòng, ông ta thành công rồi, sau mười tám năm nỗ lực lăn lộn ông ta cuối cùng cũng đã ngồi được chức thị trưởng, nhưng vẫn còn chưa ngồi nóng mông.....

Ông ta giận dữ trợn mắt nhìn con gái.

“Con khóc gì mà khóc!” Yến Chấn Hoa xoa xoa mi tâm, lần đầu tiên dùng ngữ khí nặng như vậy nói chuyện với con gái bảo bối của mình.

Yến Tình Tuyết vẫn không thể ngừng khóc: "Cha, Tiêu Cẩm Sơ thật sự bị liệt, con không muốn kết hôn, con không muốn gả cho một người tàn tật, huhuhuu.”

Yến Chấn Hoa bị cô ta khóc cho đau hết cả đầu, ông ta quát lớn nói: “Hắn bị liệt là bởi vì ai? Còn không phải vì con à? Con nói xem trong đầu con rốt cuộc chứa cái gì thế hả? Một mối duyên đang yên đang lành bây giờ lại bị con nào thành thế này!”

“Được rồi được rồi, thân ái à, anh cũng đừng mắng Tuyết Nhi nữa, nó cũng không phải cố ý.” Mẹ Yến Lưu Thúy Mạn ở một bên không đành lòng nhìn con gái của mình bị mắng mà ngắt lời.

Yến Tình Tuyết lẩm bẩm: “Không phải con chỉ mang theo mấy người bạn không tin vị hôn phu của con đi nhìn anh ta một chút thôi sao, sao mà ngờ anh ta sẽ bị lộ chứ.”

“Con còn có lý nữa không? Người ta là chấp hành nhiệm vụ cơ mật, con tùy tiện chạy đến kéo chân người ta, còn nói lớn tiếng như vậy sợ người khác không nghe thấy à, như vậy mà không bại lộ thì thế nào mới có thể bại lộ?” Yến Chấn Hoa nghĩ đến cảnh con gái của mình làm chuyện ngu xuẩn liền thấy đau đầu.

Yến Tình Tuyết biết mình đuối lý, liền ngừng khóc: "Con không quan tâm, con không muốn gả cho một người tàn tật, nếu gả cho anh ta, chắc chắn con sẽ bị người ta cười vào mặt mất!”

Lưu Thúy Mạn quan tâm kéo Yến Chấn Hoa qua: “Thân ái à, ông bớt giận.” Bà ta duỗi tay vuốt ngực Yến Chấn Hoa, rồi sau đó nhìn về phía Yến Tình Tuyết nói: “Tình tuyết, không phải còn có một tin tốt muốn nói cho cha con sao?”

“Còn có tin tốt, nó chỉ cần yên tĩnh một chút thì tôi đã cảm tạ trời đất rồi.” Yến Chấn Hoa cau mày.

Yến Tình Tuyết bĩu môi nói: "Gần đây con đã gặp được Tiêu nhị thiếu, anh ấy hẹn con ngày mai đi hẹn hò với anh ấy.”

“Tiêu nhị thiếu? Tiêu nhị thiếu nào?” Tiêu gia cũng chỉ có một người thừa kế đó chính là Tiêu Cẩm Sơ, ông ta chưa từng nghe nói còn có một nhị thiếu.

Lưu Thúy Mạn cười cười: “Ông xem cái đầu óc này của ông, chẳng lẽ Tiêu gia lại để cho một người tàn phế kế thừa gia nghiệp sao?”

Yến Chấn Hoa tức khắc hiểu ra, ông ta khụ một tiếng nhìn về phía Yến Tình Tuyết: “Lần này con đừng có làm ra mấy chuyện ngu xuẩn gì đó nữa đấy.”

Yến Tình Tuyết uể oải ỉu xìu nói: “Con không làm chuyện ngu ngốc cũng nào có tác dụng gì, dù sao con đều phải gả cho cái tên tàn phế kia.”

“Nha đầu chết tiệt này, cha nói sẽ không giúp con khi nào? Ngay khi vừa nhận tin tức cha đã phái người đi đón chị của con ở nông thôn lên đây rồi.” Yến Chấn Hoa cười, mắng.

Yến Tình Tuyết đầu tiên là chưa kịp phản ứng lại, một lát sau hai mắt cô ta sáng rực lên: “Cha, người là muốn……”

Cô ta vui mừng ra mặt, chạy đến ôm cổ Yến Chấn Hoa, hôn một cái lên mặt ông ta: “Cha, người đối xử với con thật tốt, vừa khéo dế nhũi nông thôn cùng với nửa người tàn phế, đúng là tuyệt phối!”

Yến Chấn Hoa đẩy gương mặt của cô ta ra: “Bao lớn rồi mà còn làm nũng như vậy, nhó rõ chưa? Lần này con phải nắm cho chắc nhị thiếu đấy!”

Yến Tình Tuyết gật đầu thật mạnh.

Sau đó ông ta cảnh cáo mẹ con Yến Tình Tuyết không được để bị lộ, nhẫn nhịn mẹ con Yến Thư Hoa mấy ngày, chờ chuyện này kết thúc ông ta sẽ lập tức tiễn bọn họ ra khỏi cửa, tuyệt đối không để bọn họ làm vướng chân.

Mẹ con Yến Tình Tuyết vui vẻ đồng ý.

Bên này, Yến Thư Hoa và Thẩm Hồng Mai đang ăn tối trong đêm tối.

Thẩm Hồng Mai có gò bó, kéo Yến Thư Hoa nói: "Thư Hoa, chỗ này cũng tốt, nhưng mẹ cảm thấy ở đây không thoải mái, ăn cũng không dám ăn no.”

Biết Thẩm Hồng Mai đã quen với hoàn cảnh ở quê, an ủi bà nói: “Mẹ, đây cũng là nhà của mẹ, mẹ sợ cái gì? Muốn đến thế nào thì cứ đến thế ấy, nhà của mình mà còn phải gò bó như vậy không phải là tự làm khổ mình sao?”

Thẩm Hồng Mai nghĩ như vậy cũng có lý, nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Hai người cơm nước xong, liền chờ Yến Chấn Hoa về nhà, cũng may không cần phải chờ lâu, không bao lâu bên ngoài liền truyền đến tiếng xe ô tô xưa cũ.

Thẩm Hồng Mai khẩn trương đứng lên, bà chỉnh lại tóc của mình, nhìn về phía Yến Thư Hoa hỏi: “Con nhìn xem bây giờ mẹ thế nào, tóc có bị rối không, trên mặt có bị dính bẩn không?”

Yến Thư Hoa an ủi nói: “Không sao hết, bây giờ mẹ rất đẹp.”

Tuy rằng cô nói như vậy, nhưng Thẩm hồng mai vẫn là có chút căng thẳng, bà chỉnh lại vạt áo một chút, mặc dù cố ý lấy bộ quần áo đẹp nhất của mình ra mặc, nhưng vẫn thấy lạc lõng so với ngôi nhà tráng lệ này.

Cuối cùng, cửa bị đẩy ra, Yến Chấn Hoa bước vào.

Đôi mắt của thẩm hồng mai tức khắc đỏ lên. Bà tiến lên một bước vừa định mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì, đã phải kìm lại vì nhìn thấy người phụ nữ thanh lịch tao nhã đi theo phía sau Yến Chấn Hoa, còn có một thiếu nữ xinh xắn ăn mặc trang điểm rất thời thượng.

Cho dù Thẩm Hồng Mai không muốn tin, nhưng bà vẫn biết mối quan hệ giữa hai người này và Yến Chấn Hoa là gì.

Sắc mặt Yến Thư Hoa có chút khó coi, trong lòng thở dài một cái, cảnh tượng mà cô không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra.

Thẩm Hồng Mai đã chờ đợi mười tám năm, nhưng lại chờ đợi kết quả thế này.

Cô cũng tiến lên một bước, ôm lấy tay Thẩm Hồng Mai khẽ gọi: “Mẹ.”

Thẩm Hồng Mai hồi thần, quay đầu khẽ lau vành mắt.

Yến Chấn Hoa để Lưu Thúy Mạn và Yến Tình Tuyết lên lầu trước, sau đó đi về hướng Thẩm Hồng Mai và Yến Thư Hoa.

“Đây là Thư Hoa nhỉ, đã lớn như vậy rồi, cha cũng sắp không nhận ra rồi.” Yến Chấn Hoa lăn lộn nhiều năm, cho dù là đối với một người mới gặp cũng có tể tạo ra cảm giác quan thuộc.

____ ____ ____