Chương 6: Chúng ta về nhà

Nói xong còn muốn đưa tay xoa đầu Yến Thư Hoa, nhưng Yến Thư Hoa lại né tránh, ông ta không xấu hổ mà thu tay lại, đối mặt với Thẩm Hồng Mai mà nói: “Hồng Mai, mấy năm nay bà cùng Thư Hoa vất vả rồi.”

Ông ta thân thiết kéo thẩm hồng mai lên lầu. Yến thư hoa không thể đi theo cô mà chỉ có thể lo lắng nhìn, bởi vì cô vừa có ý định đi theo thì sẽ có người tới ngăn cản cô.

Trực giác của cô cảm thấy Thẩm Hồng Mai không phải là đối thủ của Yến Chấn Hoa, tuyệt đối sẽ vì hai ba lời nói của ông ta dụ dỗ mà bán cả hai người đi mất!

Một giờ sau, Thẩm Hồng Mai đi xuống lầu, sắc mặt đỏ hồng, giống như một thiếu nữ e lệ, vừa xuống lầu đã đến bên cạnh Yến Thư Hoa: “Thư Hoa, cha con vẫn còn nhớ tới con.”

Nói đến đây bà dừng lại một lúc, sau đó xác định không có người nghe lén, bà mới thần bí kéo Yến Thư Hoa lại gần, ghé vào tai cô nói: "Vừa mới có được cơ hội có thể gả cho người ta, lập tức nghĩ đến con, con cũng đừng trách cha nhé, được không?”

Yến Thư Hoa liếc nhìn Thẩm Hồng Mai, trầm giọng hỏi: "Chắc là không chỉ có vậy nhỉ?"

Thẩm Hồng Mai véo véo ngón tay, nói: "thư hoa, mẹ đã già rồi, chuyện tình cảm sớm đã gác lại từ lâu, điều mẹ quan tâm nhất bây giờ là con có thể gả cho một gia đình tốt.”

Có thể gả cho một gia đình tốt hay không còn chưa chắc chắn đâu, cô không tin tiện nghi lớn như vậy có thể chờ đến lượt cô tới nhặt, Yến Thư Hoa thở dài một hơi, cô nói: “Trước tiên cứ từ từ đã, cũng phải xác định xem những lời Yến Chấn Hoa nói rốt cuộc có phải là thật hay không.”

“Đứa nhỏ này, ông ấy là cha con.” Thẩm Hồng Mai mắng cô một tiếng, chỉ là không mắng to.

Yến Thư Hoa buồn cười liếc nhìn bộ dạng nói chuyện cũng để ý này kia của Thẩm Hồng Mai, nếu nói tác dụng chân chính của Yến Chấn Hoa , chỉ sợ cũng chỉ có cái này.

Hai người còn chưa nói được mấy câu thì đã bị người ta thúc giục đi ngủ.

Nửa đêm, Yến Thư Hoa rời giường đi vệ sinh, mới vừa đi đến cạnh cửa, bên ngoài liền truyền đến giọng của Yến Chấn Hoa: “Thúy mạn bà đừng giận nữa, tôi thề hôm nay tôi căn bản không có động vào Thẩm Hồng Mai, bà cũng biết mà, khẩu vị của tôi đã bị quen với bà rồi, sao có thể để bà ta vào mắt được chứ?”

Lưu Thúy Mạn hừ lạnh, nói: “Ai biết lời ông nói là thật hay giả, hai người ở trong thư phòng hơn một giờ, muốn ôn lại một chút thanh xuân tôi cũng sẽ không nói gì, tôi giống người không biết nặng nhẹ như vậy sao?”

“Thúy mạn, tôi biết bà thông tình đạt lý nhất, nhưng bà cũng không nghĩ xem bộ dạng của Thẩm hồng mai như vậy, còn già hơn cả mẹ của tôi, sao tôi có thể có hứng thú được? Được rồi, về phòng ngủ thôi.”

“Ông nói thật?”

“Đương nhiên là thật rồi, chẳng lẽ bà không thấy sao?”

“Hừ, lần này tôi tha thứ cho ông, lần sau ông nhớ không được ở cùng bà ta quá nửa giờ!”

Tra nam! Yến thư hoa nghe xong mấy lời ve vãn của hai người, trong lòng chửi thầm, có điều cũng may là mẹ cô không nghe được, bằng không không phải sẽ thương tâm chết sao?

Cô đứng dậy, lại là không cẩn thận đυ.ng vào người phía sau, cô quay đầu: “Mẹ, mẹ đứng đây từ khi nào thế?” cô đứng ở đây tập trung nghe lén không để ý tới Thẩm Hồng Mai tới đây từ khi nào.

Trong đêm, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê chảy ra từ khóe mắt Thẩm Hồng Mai, bà thì thầm: “Mẹ đi vệ sinh, con đừng đi theo.”

Yến Thư Hoa trong lòng thở dài, xem ra bà đã nghe được rồi, nhưng không sao cả, đau ngắn còn hơn đau dài, chỉ mong mẹ cô sớm hiểu ra.

Sáng sớm hôm sau, cha yến gọi Yến Thư Hoa đến: “Thư Hoa, cha mời cho còn thầy dạy lễ nghi, đợi chút nữa con phải học cho đàng hoàng đấy, chờ con học xong rồi, cha sẽ đưa con đến Tiêu gia định hôn sự.”

Yến Thư Hoa mặc bộ quần áo mà Yến Chấn Hoa chuẩn bị, mặc dù trông cô hơi gầy, nhưng khí chất không tệ chút nào, hoàn toàn nhìn không giống một người lớn lên ở nông thôn.

Cô ậm ừ rồi ngồi xuống bàn ăn trước, ăn sáng được một nửa, Yến Tình Tuyết xuống lầu, cô ta ngáp một cái rồi ngồi vào chỗ, ngay sau đó đã có người mang bữa sáng đến trước mặt cô ta.

Đúng lúc này, Yến Chấn Hoa đem theo một người phụ nữ ăn mặc khá bảo thủ đi vào, người đó nói chuyện với Yến Chấn Hoa, ánh mắt còn không ngừng nhìn về phía bàn ăn.

Sau khi Yến Thư Hoa và Yến Tình Tuyết ăn xong, người phụ nữ đi tới trước mặt Yến Tình Tuyết: “Theo tôi, nửa tháng tới tôi sẽ điều chỉnh lễ nghi cho cô.”

Yến Tình Tuyết: “.......”

Khóe miệng Yến Thư Hoa giật giật, có thế nào cô cũng không ngờ tới cô giáo lễ nghi sẽ nhận nhầm người, có điều như vậy cũng không sai, dù sao thì lúc trước cô cũng xuất thân từ gia tộc đỉnh cấp lễ nghi gia giáo nghiêm khắc.

Yến Tình Tuyết có hơi không xuống đài được, cô ta một mặt đen xì trừng mắt nhìn Yến Chấn Hoa.

Yến Chấn Hoa cũng vội vàng chạy tới: “Cô giáo, ngài nhầm rồi, người cần dạy là nó.”

“Cô ấy?” Cô giáo nhìn về phía yến thư hoa, buột miệng thốt ra: “Nhưng lễ nghi của cô ấy không có gì phải xoi mói, căn bản không cần ta dạy.”

Sắc mặt Yến Tình Tuyết càng khó coi hơn, “Có ý gì, chẳng lẽ tôi còn kém hơn so với một cô gái đến từ nông thôn à?”

Toàn bộ người trong nhà đều trầm mặc, Yến Thư Hoa đúng lúc lộ ra thần sắc bị tổn thương, cô đẩy ghế dựa ra, không nói một lời rời khỏi bàn ăn.

Yến Chấn Hoa thấy thế hung hăng trừng mắt liếc Yến Tình Tuyết một cái, vội vàng đuổi theo Yến Thư Hoa an ủi cô.

Yến Thư Hoa ngoài miệng nói không cần, nhưng trên mặt lại hoàn toàn không phải ý kia, cô mặt ủ mày ê nói: “Con thấy cha vẫn là gả em gái qua đi , em gái nói rất đúng, con là một cô gái đến từ nông thôn sao có thể xứng với người ta?”

Yến Chấn Hoa gấp rồi: “Sao có thể chứ? Con đừng nghe nha đầu chết tiệt kia nói bừa! Nếu con không cần học lễ nghi thì không cần học, nửa tháng này con cứ ngoan ngoãn ở trong nhà, nửa tháng sau cha mang con đến định hôn sự.”

Yến Thư Hoa vẫn muốn từ chối, bởi vì nhìn thấy vẻ mặt háo hức của Yến Chấn Hoa, cô tin chắc cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt, nhưng trước khi cô kịp nói tiếp, Thẩm Hồng Mai đã lo lắng không yên đi tới, bà không thèm nhìn Yến Chấn Hoa lấy một cái mà trực tiếp kéo Yến Thư Hoa lên lầu.

Hai mẹ con vào phòng, Thẩm Hồng Mai lập tức bắt đầu thu dọn hành lý: "Thư Hoa, bây giờ chúng ta trở về, chúng ta không ở đây nữa!"

"Mẹ, người đây là làm sao vậy?" Yến Thư Hoa lo lắng nhìn Thẩm Hồng Mai: "Có phải có người bắt nạt mẹ không?"

Thẩm Hồng Mai khóc rồi, bà mở miệng nhưng không khóc ra tiếng, có điều ngữ khí vẫn không tốt lên được: “Yến Chấn Hoa đáng chết kia, đâu phải cho con một mối hôn sự tốt chứ? Rõ ràng là muốn đẩy con vào hố lửa! Người mà con định hôn không tệ, nhưng anh ta bị liệt, con gả qua đó không phải sẽ thành góa phụ luôn sao!”

Yến Thư Hoa lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy, cô đè xuống Thẩm Hồng Mai đang bận dọn dẹp lại, trầm giọng hỏi: "Mẹ, làm sao mẹ biết được? Tin tức này có chính xác không?"

Thẩm Hồng Mai tức giận nói: "Sáng sớm mẹ ở phòng bếp giúp đỡ, bảo mẫu trong nhà nghĩ mẹ là người mới tới, hơn nữa tối hôm qua mẹ cũng nghe được, trong lòng mẹ có chút lo lắng, cho nên hôm nay hỏi một chút, ai ngờ hỏi ra lại là như vậy chứ!”

____ ____ ____