Chương 7: Còn có ẩn tình

Thì ra là thế, Yến Thù Hoa thầm nghĩ mẹ cô tốt xấu vẫn không có bị lời ngon tiếng ngọt của Yến Chấn Hoa mê hoặc, có điều bây giờ không phải bọn họ muốn chạy là có thể chạy.

Cô kéo Thẩm Hồng Mai đến bên giường, ngồi xuống, cẩn thận phân tích tình huống hiện tại: "Mẹ, mẹ cho rằng bây giờ chúng ta muốn đi là có thể rời đi sao? Chúng ta không quyền không thế, sao có thể là đối thủ của Yến Chấn Hoa được chứ?”

Thẩm Hồng Mai cau mày: "Thế chúng ta làm phải sao bây giờ?”

Yến Thư Hoa nghiêm nghị nói: "Mẹ, nghe lời con, con có một cách, không chỉ có thể thoát thân, còn có thể lấy lại những gì mà Yến Chấn Hoa đã nợ mẹ suốt những năm qua!"

Thẩm Hồng Mai nhìn thật sâu vào mắt Yến Thư Hoa, bà luôn cảm thấy Yến Thư Hoa đã thay đổi, nhưng lại không biết là đã thay đổi chỗ nào. Cuối cùng, bà nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, mẹ nghe con!”

Sau khi Yến Thư Hoa hiểu được tình hình, cô không chuẩn bị khách khí nữa, trước tiên cô thoái thác việc kết hôn nói rằng cô không muốn gả, dù Yến Chấn Hoa có thuyết phục như thế thì cũng không được, dù sao thì chuyện tốt này cô muốn nhường cho em gái.

Chuyện này làm cho Yến Chấn Hoa tức chết, không còn cách nào, ông ta chỉ có thể đáo ứng đủ loại điều kiện của Yến Thư Hoa.

Yến Thư Hoa cũng không khách khí, trực tiếp yêu cầu hai vạn nhân dân tệ, phải biết rằng số hộ gia đình có một vạn nhân dân tệ chỉ tăng lên sau khi cải cách và mở cửa, có thể nói hai vạn tệ vào lúc này vô cùng đáng giá.

Mặc dù Yến Chấn Hoa đau như cắt từng khúc ruột, nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý.

Ngày hôm sau, Yến Thư Hoa nhận được hai vạn nhân dân tệ, có tiền trong tay, ý tưởng trước đó của Yến Thư Hoa liền có thể được thực hiện. Cô đã dành ba ngày để đặt mua một số dược liệu đắt tiền, rồi đặc biệt kiếm một bộ máy xử lý dược liệu, đương nhiên mấy thứ này phải có ích đối với tên tuổi của Yến Chấn Hoa, không thì làm sao có thể dễ dàng như vậy.

Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, Yến Thư Hoa đã tiêu gần hết số tiền hai vạn nhân dân tệ, nếu không phải giữ lại một ít để phòng trường hợp khẩn cấp, cô chắc chắn sẽ tiếp tục mua mua mua!

Hôm nay, chính là ngày đính hôn với Tiêu gia.

Sáng sớm, Yến Thư Hoa thức dậy, đầu tiên bôi một lớp thuốc mỡ lên mặt Thẩm Hồng Mai, sau đó tập yoga nửa tiếng mới bắt đầu đắp mặt nạ tự chế.

Thẩm Hồng Mai soi gương, nhìn thuốc mỡ trên mặt mình trong gương, đau lòng nói: "Thư Hoa, nếu thuốc mỡ này không có tác dụng, chẳng phải sẽ lãng phí lắm sao?"

Yến Thư Hoa xem thời gian cũng xêm xêm rồi, rửa sạch thuốc mỡ trên mặt Thẩm Hồng Mai: “Có tác dụng hay không mẹ tự mình xem là biết thôi.”

Dù mới sử dụng được nửa tháng, nhưng mặt của Thẩm Hồng Mai đã khôi phục lại vẻ mềm mại. Nếu Thẩm Hồng Mai và Lưu Thúy Hoa đứng cùng nhau, người khác chắc chắn sẽ nói rằng Thẩm Hồng Mai trẻ tuổi hơn.

Thẩm Hồng Mai đương nhiên nhìn thấy hiệu quả, nhưng nghĩ đến số tiền bỏ ra, bà lại thấy đau lòng a!

Sau nửa tháng điều dưỡng, da thịt trên mặt yến thư hoa cũng đã đầy đặn hơn, cả người cô cũng trông tròn hơn rất nhiều, cô thấy Thẩm Hồng Mai đang đau lòng vì Tiền, trong đầu lóe lên một ý xấu, cô cười tủm tỉm nói với Thẩm Hồng Mai: “Mẹ, nếu mẹ tiếc cái này đắt, mẹ có thể tìm người khác tới xin mẹ.”

“Cái đứa nhỏ ngốc này, sao có thể có người hào phóng như vậy, đến xin mẹ con dùng loại thuốc mỡ đắt như vậy.” Thẩm Hồng Mai khịt mũi nói.

Trên mặt Yến Thư Hoa mang theo nụ cười xấu xa nói: “Mẹ, người dùng gương mặt này ở trước mặt Lưu Thúy Mạn lượn lờ vài vòng không phải là có rồi sao?”

Mẫu tử tương thông, bà lập tức hiểu ý của Yến Thư Hoa: “Được, hôm nay mẹ sẽ làm luôn, ngược lại là con đấy, thật sự không sao chứ?”

Yến Thư Hoa vỗ vai Thẩm Hồng Mai: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con đã bao giờ làm chuyện gì mà không có chuẩn bị chưa?"

Cô đã tính toán cả rồi, chỉ là bị liệt thôi mà, với y thuật của cô thì chữa khỏi chỉ là vấn đề thời gian, nói không chừng hôm nay cô đi lại có thể ôm được cái đùi còn lợi hại hơn Yến Chấn Hoa nữa ấy chứ, đến khi đó bọn họ có thể nghênh ngang rời đi rồi.

Sau khi hai mẹ con chăm sóc da buổi sáng xong, thì đã có bảo mẫu gọi hai người đi xuống lầu.

Yến Chấn Hoa đã đợi sẵn ở hành lang, khi nhìn thấy Yến Thư Hoa, ông ta nhanh chóng vẫy tay với cô, trông bộ dạng rất gấp gáp.

Cả nhà tiễn Yến Chấn Hoa và Yến Thư Hoa đi, Thẩm Hồng Mai vốn định quay người trở về phòng, nhưng nghĩ đến chủ ý sáng nay của Yến Thư Hoa, bà cố ý vỗ nhẹ lên mặt rồi nói: “Aizz, thời tiết ở đây khô quá, mặt tôi sắp không chịu được nữa rồi.”

Sau khi xác định được Liễu Thúy Mạn và Yến Tình Tuyết đã nhìn chằm chằm vào mặt bà một lúc, bà mới khoan khoái trở về phòng.

Thẩm Hồng Mai rời đi rồi, Yến Tình Tuyết không kìm được mà hỏi: "Mẹ, là con nhớ nhầm rồi ư, sao bà già đó dường như ngày càng trẻ ra vậy?"

Sắc mặt Lưu Thúy Mạn cũng không tốt lắm, khi Thẩm Hồng Mai mới đến, bà ta căn bản còn không thèm liếc mắt nhìn, bời vì bà ta vừa già và xấu, nhưng chỉ trong nửa tháng mà bà ta đã trẻ hơn rất nhiều, Yến Chấn Hoa mà nhìn thấy bộ dạng đó của bà ta thì có thể nhịn nổi sao.

Bà ta cắn môi, liếc nhìn Yến Tình Tuyết nói: "Con muốn biết thì có thể hỏi Yến Thư Hoa, tuổi của con và nó không kém nhau là mấy, chắc là sẽ hỏi ra được.”

Bên này mẹ con Lưu Thúy Mạn muốn hỏi thăm Thẩm Hồng Mai cách để trẻ ra, Yến Thù Hoa bên này đã tới rồi.

Đến sân lớn Tiêu gia, Yến Chấn Hoa dừng xe, đem theo Yến Thư Hoa tiến vào cửa lớn Tiêu gia.

Yến Thư Hoa phát hiện Tiêu gia không có người ra đón, điều này khiến cô có chút khó hiểu, dù sao nhà họ Yến muốn gả một cô con gái hoàn chỉnh cho đứa con trai bị liệt của nhà họ, người đã đến rồi mà không có ai ra đón thì không đúng lắm!

Cô liếc nhìn yến chấn hoa, người này hoàn toàn không thấy ngạc nhiên, trong lòng cô trầm mặc, xem ra không đơn giản như vậy.

Yến Thư Hoa không nói gì mà đi theo Yến Chấn Hoa đến đại sảnh của Tiêu gia. Trong đại sảnh đã có người đợi sẵn, hai người trung niên, một nam một nữ.

Hai người nhìn thấy Yến Chấn Hoa và yến thư hoa đi vào, người đàn ông không có phản ứng gì, ông ta tiến tới chào hỏi Yến Chấn Hoa, người phụ nữ thì không có tốt như vậy, ánh mắt của bà ta trông như muốn ăn tươi nuốt sống Yến Thư Hoa vậy.

Yến Thư Hoa càng chắc chắn, nhất định phía sau còn có một mớ hỗn độn nào đó đang chờ cô dọn dẹp.

Cô thở dài, có vẻ như cái đùi này không ôm như vậy.

Cô ngoan ngoãn đi theo Yến Chấn Hoa, ngồi xuống, người khác hỏi cái gì cô trả lời cái đó, tuyệt đối không nói nhiều lời.

Rất nhanh, hai nhà gần như đã thảo luận xong vấn đề liên quan đến việc kết hôn, lúc này Yến Thư Hoa mới lên tiếng: “Cái đó, hôm nay không phải nói chuyện kết hôn sao? Tôi đã qua đây rồi lẽ nào anh ấy cũng không lộ mặt được sao?”

Yến Chấn Hoa vội vàng ngắt lời: “Nó bận, làm gì có thời gian tới gặp con chứ?”

Yến Thư Hoa hôm nay tới đây chỉ để gặp mặt người đó, sao có thể cứ vậy mà lùi bước chứ? Cô không đồng tình: “cha, bây giờ người ta đều nói tự do yêu đương, cha sắp xếp hôn sự cho con, con không phản đối, nhưng bên nam còn không cho con gặp mặt, như vậy không phải là quá phong kiến sao?”

“Đứa nhỏ này!” Yến Chấn Hoa nhát mắt với Yến Thư Hoa, ý bảo cô đừng có gây chuyện nữa.

Yến Thư Hoa giả vờ như không nhìn thấy.

Người phụ nữ trung niên vẫn ngồi đó nãy giờ bỗng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Yến Thư Hoa: “Nếu Yến tiểu thư muốn gặp con trai tôi, vậy thì đi cùng tôi, tôi đã nói trước rồi đấy, bất kể là thế nào, cô nhất định phải gả!”

____ ____ ____