Chương 9: Đầu óc kinh doanh

Tiêu Cẩm Sơ nghe vậy thì đôi mắt sâu thẳm liền nheo lại, anh ngẩng đầu nhìn về phía Yến Thư Hoa, ánh mắt mang theo sự đánh giá, nhìn chằm chằm vào cô, sau một lúc lâu anh mới mở miệng, giọng nói có chút yếu nhưng sự uy nghiêm trong đó lại không hề mất đi: “Cô có biết hậu quả của việc lừa tôi là gì không?”

Giọng điệu nguy hiểm cộng với khí thế của một người có chức quyền, e rằng bất kì một ai nói dối mà gặp phải thì đều sẽ run rẩy.

Nhưng, Yến Thư Hoa mỉm cười, nói: "Tôi đâu có nói dối anh, tại sao tôi cần biết hậu quả của việc nói dối anh là gì chứ?”

Tiêu cẩm sơ nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu rồi nói: "Tôi không tin co, cô có thể đi rồi, yên tâm, tôi sẽ nói rõ ràng với mẹ tôi, để bà ấy không làm khó cô."

Cái đùi lớn đã bày ra trước mặt rồi làm sao cô có thể bỏ qua dễ như vậy được? Yến Thư Hoa nâng cằm tiêu cấm sơ lên, để anh nhìn vào mắt cô: "Tôi có thể dùng sự thật để khiến cho anh tin tôi."

Khỏi phải nói, người đàn ông này hiện tại không còn chút sức lực, cảm giác mặc cho cô muốn làm gì thì làm thật sự cũng không tồi.....

Tiêu Cẩm Sơ dừng một chút: “Cô muốn gì?”

Yến Thư Hoa biết cô đã thuyết phục được anh rồi, cô thành thật nói: "Thứ nhất, tôi cần một chỗ dựa vựng chắc, thứ hai, anh đã cứu tôi, chỉ hai điều này thôi.”

Tiêu Cẩm Sơ trầm mặc một lát, “Được, tôi có thể cho ngươi một tháng, nếu không được, cô lập tức rời khỏi tầm mắt của tôi."

Yến Thư Hoa đồng ý, sau đó lại nhìn Tiêu Cẩm Sơ, muốn nói lại thôi.

Tiêu Cẩm Sơ vốn muốn mặc kệ, nhưng ánh mắt của cô quá rõ ràng, khiến anh không nhịn được hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

“Cái đó, bây giờ anh có muốn đi vệ sinh không?” cô thề, cô tuyệt đối không có ý gì khác!

Tiêu Cẩm Sơ: “…” Nếu anh có thể cử động, nhất định sẽ cho nữ nhân này biết cái gì là lợi hại!

Cuối cùng Yến Thư Hoa đương nhiên không thật sự giúp anh đi vệ sinh, sau khi cô dùng kĩ thuật xoa bóp tổ truyền giúp Tiêu Cẩm Sơ bóp chân một lần, thì sắc trời cũng đã muộn, Yến Chấn Hoa đã rời đi từ sớm, may mà Tiêu Cẩm Sơ suy nghĩ chu đáo, gọi người tới đưa cô về.

Tiêu Cẩm Sơ vừa đuổi được một nữ nhân lưu manh đi, thì mẹ anh lại đến.

Mẹ Tiêu nhìn Tiêu Cẩm Sơ sau khi ăn xong thì sắc mặt đã hồng hào hơn, mắt lại đỏ lên: "Sơ nhi, con thấy đỡ hơn chưa?"

“Đỡ nhiều rồi.” Tiêu cẩm mới gương mặt đã tiều tụy đi rất nhiều của mẹ Tiêu, trong lòng khó chịu, nhìn xem mấy ngày nay anh đã làm cái gì? Vậy mà lại khiến cho người quan tâm anh thương tâm thành bộ dạng này!

Thấy Tiêu Cẩm Sơ bằng lòng đáp lại, mẹ Tiêu lập tức lộ ra nụ cười: "Sơ nhi, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ khiến cho nó phải gả qua đây chịu trách nhiệm với con.”

Mẹ Tiêu tưởng rằng, con trai đống ý nói chuyện, là vì chịu sự kí©h thí©ɧ từ Yến Thư Hoa.

Tiêu Cẩm Sơ vội vàng giải thích: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, làm lộ vị trí của con là cô con gái khác của Yến Chấn Hoa, không phải cô ấy."

"Cái gì? Yến Chấn Hoa vậy mà dám lừa chúng ta?" Mẹ Tiêu lập tức giận giữ hét lên: "Bây giờ mẹ sẽ đi đến nhà bọn họ đòi một lời giải thích!"

"Mẹ, chờ đã, trước hết đừng đi, còn một chuyện nữa," Tiêu Cẩm Sơ ngăn mẹ Tiêu lại.

Mẹ Tiêu đáp lại, rồi ngồi ở bên giường: "Có chuyện gì, con nói đi.”

"Mẹ, có lẽ Yến Thư Hoa có thể chữa khỏi cho con." Tiểu Cẩm Sơ suy nghĩ rất lâu mới quyết định nói ra.

Mẹ Tiêu sửng sốt, "Con nói gì? Yến Thư Hoa có thể chữa lành chân cho con ư? Khiến con có thể đứng dậy?”

“Vâng, hôm nay cô ấy xoa bóp cho con, con có cảm nhận được, con nghĩ có lẽ cô ấy sẽ chữa được.” Tiêu Cẩm Sơ suy đoán.

Mẹ của Tiêu lúc đầu tỏ ra vui mừng, sau đó bà thận trọng đi đến bên cửa sổ, đóng cửa sổ và cửa ra vào lại, rồi lại đi đến bên giường nghiêm túc nói với Tiểu Cẩm Sơ: “Nếu là như vậy thì Cẩm Sơ à, ngôi nhà này đối với con quá không an toàn!”

Tiểu Cẩm Sơ sao lại không biết chứ? Đứa con ngoài giá thú bên ngoài vừa vào nhà, thì đã gấp không chờ nổi mà ra tay muốn mạng anh, nếu không phải anh có thủ đoạn, cộng thêm người trong nhà chưa bị hắn ta mua chuộc hết, bằng không e là 10 ngày cũng không chịu được!

Anh nghĩ rồi trầm giọng nói: “Mẹ, cho nên con mới muốn rời khỏi đây, đi đến thôn của Yến Thư Hoa ở, tay của người kia sẽ không thể vươn dài tới đó, con có thể yên tâm tiếp nhận điều trị.”

Mẹ Tiêu nghe xong, trầm mặc một hồi, lúc sau mới đưa ra quyết định: “Được, con cứ yên tâm đến đó chữa trị, cái nhà này, mẹ thay con trấn thủ!”

Mặc dù Tiêu Cẩm Sơ không yên tâm, nhưng đây đã là cách tốt nhất rồi, anh gật đầu, nói: “Mẹ, sau khi con khỏe lại thì sẽ về ngay, mẹ phải cẩn thận đấy.”

.........

Yến gia.

Yến Thư Hoa cảm ơn người đã đưa mình về nhà sau đó đi vào trong.

Yến Tình Tuyết đã đứng ở hành lang đợi từ lâu, thấy Yến Thư Hoa về thì lập tức chạy qua: “Chị Thư Hoa, chị về rồi đấy à, thế nào rồi? Mọi chuyện đã ổn thỏa rồi chứ ạ?”

Yến Thư Hoa mỉm cười, nói: “Chuyện này em phải hỏi cha em chứ, người bàn hôn sự cũng đâu phải là chị.”

Yến Tình Tuyết nghẹn họng, nhưng Yến Thư Hoa nói không sai, vì thế cô ta lại nghĩ tới chuyện khác, do dự một lát rồi hỏi: “Chị thư ha, có phải chị có bí quyết chăm sóc da đúng không, em thấy mấy ngày nay da mặt chị ngày càng căng mịn đấy.”

Yến Thư Hoa hai mắt sáng lên, nhanh như vậy đã không thể chịu được rồi à? Cô mỉm cười sờ lên mặt mình nói: "Thật sao? Em nói vậy chị mới phát hiện, Tình Tuyết à, da mặt em khô quá, chẳng trách khi ra ngoài lại phải trang điểm đậm như vậy.”

Yến Tình Tuyết: “.........” Không thể tức giận với cô ta, còn phải lấy được cách chăm sóc da của cô ta nữa!

Yến Thư Hoa nhìn Yến Tình Tuyết tức giận muốn chửi rủa nhưng đành phải nhịn xuống, khóe môi nở nụ cười: “Nếu như em đã hỏi vậy rồi, chị đây cũng chỉ nói cho mình em thôi đấy, thật ra hôm đó chị đi ra ngoài , Tôi gặp một người bán thuốc mỡ, thế là chị đã mua thuốc mỡ của cô ấy về bôi lên mặt thử xem, không ngờ hiệu quả thật sự rất tốt, đúng rồi mẹ chị ôi cũng đang dùng nó đấy."

Yến Tình Tuyết vội hỏi: "Vậy thuốc mỡ đó chị mua ở đâu?"

Yến Thư Hoa thở dài nói: "Tiếc quá, cô ấy đi xuống phía nam rồi, nếu mà biết nó có tác dụng như vậy thì chị đã mua thêm mấy bình rồi, bây giờ chỉ còn lại một bình ở chỗ mẹ chị thôi."

Yến Tình Tuyết nghe nói còn có một bình nữa, hai mắt đột nhiên sáng lên, Yến Thư Hoa nhìn qua, khóe môi hơi nhếch lên, chào hỏi tạm biệt với cô ta rồi mới trở về phòng.

Trong phòng, Thẩm Hồng Mai vừa mới tắm xong, cả mặt đỏ hồng, nhìn có vẻ rất non mềm, so với trước đây thực sự là khác một trời một vực.

Yến Thư Hoa nhìn thấy, khó mà không khen ngợi một câu, sau đó nói cho Thẩm Hồng Mai chuyện vừa xảy ra: "Mẹ, bình này mẹ cứ cầm lấy, có thể kiếm bao nhiêu thì cứ kiếm bấy nhiêu.”

Thẩm Hồng Mai cười nói: "Yên tâm, mẹ nhất định không để con lỗ vốn đâu!"

Yến Thư Hoa nhìn Thẩm Hồng Mai, bà dường như đã tìm thấy một cuộc sống mới, trong lòng nghĩ, có lẽ sau này mẹ cô có thể sẽ trở thành một người phụ nữ thành đạt, dù sao để có cuộc sống tốt hơn, sau này cô nhất định phải kinh doanh thương nghiệp.

Mà vừa khéo chuyện cô không rành nhất chính là làm ăn kinh doanh, so với kinh doanh cô càng muốn cả ngày ở trong phòng thí nghiệm điều chế thuốc mới hơn.

Dự định này của Yến Thư Hoa tạm thời phải gác lại trước, cần phải đợi đến khi mọi thứ bắt đầu rồi mới thực hiện kế hoạch này, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là trị khỏi chân cho Tiêu Cẩm Sơ, khiến anh ta có thể đứng dậy được.

Có Tiểu Cẩm Sơ làm chỗ dựa, sau này cô hành sự chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

____ ____ ____