Chương 15: Nam Chính 1

Nhìn xung quanh không có người thì cô liền bước ra khỏi không gian. Căn cứ theo địa chỉ mà bác gái đưa cho cô, lúc đến nơi, nhìn thấy bác gái đứng đợi ở trước cửa, An Nhiên vội vàng đi nhanh thêm vài bước đi theo sau lưng bác gái đi vào trong sân. Trong sân có hơi tan hoang, gạch xanh nhà ngói giữ lại những vết tích của năm tháng.

Bác gái nói: “Nhóc con à, cháu kêu thím là thím Phùng. Lần này coi như thím chiếm tiện nghi của cháu rồi.”

An Nhiên đáp lại: “Thím Phùng ạ, thím khách sáo rồi. Bộ vòng trang sức này sau này có giá trị rất lớn, là cháu được hời ạ.” Nói rồi đặt cái sọt xuống.

“Những đồ này là trước đó đã nói xong hết rồi, thím Phùng xem thử nhé. Còn có cháu cho thêm thím một miếng thịt, gói một bữa sủi cảo cho chú ăn đi ạ.”

Thím Phùng nghe An Nhiên nói vậy liền lau nước mắt nói: “Lần này gặp được người tốt rồi. Thím cảm ơn cháu nhé.”

An nhiên vội vàng nói: “Những thứ này cháu không thiếu, nhưng mà bộ trang sức này thì cháu rất thích. Đúng rồi, có thể mạo muội hỏi thím rằng chú bị bệnh gì không?“ Nếu như trong không gian của cô có thuốc giúp đỡ được thì cô sẽ giúp.

“Ung thư, không cứu được đâu.” Vành mắt thím Phùng đỏ hoe.

Từ nhà thím Phùng đi ra, An Nhiên để bộ trang sức vào trong không gian, trong lòng dường như có miếng bông chặn nghẹn lại. Tìm một chỗ để tẩy hết những ngụy trang đó xuống, đổi lại bộ quần áo của chính mình, đem bánh ngọt và sữa bột ăn vặt bỏ vào trong sọt sau đó đi ra khỏi không gian.

Đến nơi tập hợp, An Nhiên cứ luôn ủ rũ tinh thần không phấn chấn lên được. Một lúc sau mọi người đều đến đông đủ, nhìn thấy dáng vẻ tiu nghỉu của An Nhiên đều hỏi cô làm sao thế nhưng An Nhiên thoái thác nói mệt rồi.

Vương Khê Khê ở bên cạnh phát ra tiếng ‘xì’ kì lạ, An Nhiên trực tiếp nhìn thẳng vào cô ta, ánh mắt nghiêm khắc. Vương Khê Khê co rúp lại không nói thêm gì nữa. An Nhiên quay đầu đi không nhìn cô ta nữa, không muốn oán giận cô ta.

Vương Khê Khê trợn trắng mắt, bước nhanh về phía trước. Vương Minh Trí liền đuổi theo ở phía sau, thỉnh thoảng còn truyền đến giọng nói ân cần hỏi thăm: “Đồng chí Vương, có cần tôi cõng cái sọt giùm cô không. Cô yếu đuối như vậy, đừng để mệt mỏi quá nhé.” Hai người thoái thác một lúc thì nhìn thấy Vương Minh Trí cõng theo cái sọt của Vương Khê Khê ở sau lưng.

Đến điểm thanh niên tri thức, An Nhiên lên tiếng nói đã ăn qua rồi, nên cơm tối không ăn nữa, có hơi mệt nên sẽ nghỉ ngơi trước. Về đến căn nhà nhỏ, nằm ở trên giường, trong phút chốc bỗng cảm thấy rất mệt mỏi, bà ngoại cũng mất vì bệnh ung thư, nhìn thấy người mình yêu thương từ từ trở nên yếu ớt ở trước mặt mình, chỉ có thể bất lực mà sống tiếp nhờ vào dưỡng khí. Mỗi lần hồi tưởng lại trái tim lại nhói lên giống như bị kim đâm vào vậy.

An Nhiên bước vào không gian, khóc thật to. Có thể là việc hôm nay đã trở thành cọng rơm cuối cùng áp đảo con lạc đà. Ở thời đại lạ lẫm này, không có người quen thuộc, không có bạn bè, không có người nhà, An Nhiên vẫn luôn lo sợ.



Sau khi khóc xong, bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô âm thầm nói ở trong lòng “Bà ngoại, An An ở một thời khác sẽ cố gắng sống thật tốt. Bà đừng lo lắng nhé, An An của bà sẽ chăm sóc cho bản thân thật tốt. Tuy rằng bà không còn nữa, nhưng bà đã để lại cho An An sự đảm bảo trong cuộc sống. Cho nên An An sẽ không sợ hãi, bà sẽ nhìn thấy cháu hạnh phúc thôi.”

Ra khỏi không gian thì cảm thấy bản thân hơi đói, nghĩ muốn ăn thịt cua ninh, cộng thêm tôm hùm nữa, chan nước canh ăn với mì. Cộng thêm là xem một chương trình giải trí khi ăn cơm, nên vui vẻ quyết định như vậy.

Ngày hôm sau.

Là âm thanh đi làm quen thuộc, dù có trễ nhưng vẫn đến rồi.

Ăn sáng xong thì đi ra sân phơi nghe trưởng thôn chỉ thị phân công. Lúc đến nơi thì nhìn thấy hai người lạ mặt hình dáng rất bắt mắt, mọi người đều vây lấy ân cần hỏi thăm. Không có nhìn thấy chính diện, nhưng dáng vẻ cũng cỡ một mét tám lăm. Ở thời đại chiều cao phổ biến của con trai là một mét bảy mươi thì đã được xem là người cao to rồi.

Lúc lấy công cụ thì An Nhiên biết được hai người là ai.

“Woo hoo, nam chính xuất hiện chưa thế? Này là muốn đi theo tình tiết vở kịch rồi.”

Hai người bác gái ở đằng sau bát quái với nhau: “Nhà họ Tiêu này thật có tiền đồ quá đi. Một nhà có người làm lính, chỉ có thằng ba nhà họ Tiêu là không ổn, sinh hẳn ba đứa không đáng đồng tiền.

“Không phải sao? Còn không tìm đối tượng nữa chứ. Đợi lát nữa, tôi đi hỏi mẹ Kiến Quốc và mẹ Thành An mới được. Âm thầm nói nhỏ nhà mẹ tôi có cô cháu gái thích hợp lắm.”

Một bác gái khác bĩu môi nói: “Bà có dáng vẻ như vậy thì cháu gái bà có thể đẹp gái sao? Người ta là quân nhân, sẽ xem trọng người trong thôn sao?”

“Tôi thì sao? Cháu gái tôi giống tôi thì làm sao?”

Sau đó nhóm nhỏ bát quái tan rã trong sự không vui vẻ mấy.