Chương 2: Tích Trữ

Mấy ngày tiếp theo, An Nhiên trước sau đi đến mấy xưởng lương thực, vô luận ở nơi nào, lương thực đều là ưu tiên hàng đầu.

Muốn có hương vị tương đối ngon, gạo và bột mì mỗi loại 1000 túi, mỗi túi 50 kg, cố dặn dò đối phương không được thêm chất làm trắng, nhìn không đẹp cũng không sao.

Gạo tẻ, các loại lương thực phụ, gạo nếp, đậu nành, đậu xanh, đậu đỏ, cao lương, ngô... phải 800 túi, cũng là 50 kg mỗi túi. Sợ xuyên qua thời kỳ giải phóng hoặc ngày tận thế, ăn lương thực phụ thu hút sự chú ý của người khác, lại đến xưởng bột mì đặt gạo lứt, bột mì, bột đậu đen, bột khoai lang, bột cao lương mỗi loại 1000 túi, cũng 50 kg một túi.

Tất cả các loại dầu ăn, dầu mè, dầu đậu phộng, dầu ô liu, dầu hạt cải, dầu ngô... tổng cộng 1000 thùng, 5 lít mỗi thùng. Ngoài ra còn có tất cả các loại gia vị, dầu, muối, tương, giấm...

An Nhiên tùy tiện ăn vài thứ ở bên ngoài, nghĩ lại mua thêm chút gì đó.

Sau đó liền nhận được điện thoại của người môi giới, nói có người muốn xem nhà. An Nhiên vội vàng trở về, là một cặp vợ chồng, cặp vợ chồng kia rất vừa ý, bởi vì treo giá thấp hơn so với thị trường, cho nên giao dịch không có gì khó khăn, rất thành công.

Sau khi cặp vợ chồng và người môi giới rời đi, An Nhiên đặt tất cả mọi thứ trong nhà vào không gian, chỉ để lại một chiếc giường, trước chịu ủy khuất trong vài ngày vậy.

Nhìn căn nhà trống rỗng, trong lòng An Nhiên bỗng nhiên có chút không có tư vị gì.

Vài ngày tiếp theo, xử lý thủ tục sang tên với người môi giới, nhận được tiền, bàn giao chìa khóa. An Nhiên quyết định đi thu thập một ít vật tư, vừa rẻ vừa tốt. Trong thời gian này, An Nhiên lại đặt hết những đồ tạp hóa, hạt giống, cây giống nhận được vào trong không gian. Thanh toán xong.

Lại mua một số lượng lớn các thuốc thường dùng, điều trị chấn thương, cảm, sốt... Mua rất nhiều vải, quần áo may sắn, đồ lót, giấy, đồ dùng lao động, đồ dùng vệ sinh ở chợ bán buôn. Tích trữ số lượng đến nỗi An Nhiên mấy đời đều dùng không hết, cô chỉ có một tiêu chuẩn là không cần kiểu dáng xinh đẹp, chỉ cần thực dụng rắn chắc là ổn.

Tiếp theo, An Nhiên bắt đầu thu thập vật tư trên khắp cả nước.

Trước tiên, cô đi Đông Bắc, mua các loại thịt lợn, lòng, mộc nhĩ, các loại nấm, quả phỉ, hạt thông, mật ong, còn có thùng lớn đóng gói rượu trắng cao độ, đều là từ lương thực tinh chất ủ ra, cho nên nồng độ rất cao. Đúng rồi, tương và dưa chua Đông Bắc rất nổi tiếng, lại tích trữ nhiều một chút. Đóng gói hết các món ăn đặc sản địa phương, ví dụ như thịt ướp mắm chiên, ngan hầm trong nồi sắt lớn, bún thập cẩm cay gì đó... Lúc trước, An Nhiên có một người bạn cùng phòng thời đại học là người Đông Bắc, nghe cô ấy nói bún thập cẩm cay ở Đông Bắc không giống với những nơi khác, cho nên An Nhiên quyết định phải tích trữ nhiều hơn một ít.

Tiếp theo An Nhiên lại đi đến đất Thục, An Nhiên sinh ra ở miền Nam, nhưng cô lại siêu thích ăn cay, gia vị lẩu, nước chấm... nhất định phải tích trữ thật nhiều. Ngoài ra còn có xúc xích, ớt, tương ớt, thịt xông khói...

Sau đó An Nhiên đi đến thảo nguyên, thu mua một lượng lớn thịt bò, thịt cừu, thịt ngựa, thịt bò khô, sản phẩm sữa, áo khoác da cừu, len sợi cashmere, chăn nỉ là đặc sản địa phương, An Nhiên nhất định phải mua mua và mua.

Lại đến Đại Tây Bắc mua hạch đào, các loại táo, cẩu kỷ, bông, sản phẩm da dê.



Vùng Tây Bắc bởi vì trồng trái cây trên diện rộng, nhiều loại trái cây bị ế, chỉ cần một ít tiền cũng có thể mua được rất nhiều trái cây và rau quả.

Một ngàn đồng có thể mua được vài trăm mẫu dưa Hami, còn có rất nhiều rau củ quả bị thối rữa trong đất, ông chủ nói chỉ cần có thể chở những thứ này trong đất đi, không cần tiền. Sau đó, An Nhiên dùng rất ít tiền, thuê người vận chuyển rau và trái cây trong đất đến nhà kho tạm thời, sau đó lại chuyển vào trong không gian.

Mua xong tất cả những thứ có thể mua được, lại đến vùng sông nước Giang Nam, mua bánh tết, giăm bông, bánh chưng, các loại đặc sản... Bởi vì An Nhiên rất thích ăn hải sản, ở ven biển thuê thuyền, đánh bắt rất nhiều hải sản tươi, lại thuê người dọn dẹp, những thứ khác cũng không bỏ qua, mua rất nhiều đặc sản ở địa phương.

Lúc mua thịt sống, còn mua trứng gà, trứng vịt, trứng ngỗng... ngoài ra còn có rất nhiều thực phẩm nấu chín, món cay...

An Nhiên cũng không biết mình có thời gian nấu cơm hay không, vạn nhất là thời mạt thế, liền mua thêm một ít sản phẩm chế biến sẵn.

Bánh bao, sủi cảo, các loại bánh, bánh quẩy... An Nhiên tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình lười biếng, không thích nấu ăn, mặc dù cô có một tay nghề nấu ăn khá ngon.

Những thứ này sau khi mua xong dùng giỏ đựng, đặt ở trong không gian, không gian đã đặt xong giá sắt và thùng đựng đồ, sắp xếp hoàn chỉnh như vậy, có thể liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.

Viên thả lẩu, thịt cuộn, các loại nguyên liệu lẩu, mì ăn liền, chân giò hun khói, hộp, kẹo, bánh trung thu, bánh quy, khoai tây chiên, còn có các loại gia vị cho người lười... Có thể nói số lượng tích trữ lương thực của An Nhiên có thể cung ứng cho mấy cái siêu thị cỡ lớn rồi. Lại chuẩn bị mười mấy thùng sắt siêu to khổng lồ, đặt các loại cháo và cơm đã nấu xong, sữa bò, sữa đậu nành... Lại chuẩn bị hơn mười thùng rỗng chứa đầy nước đun sôi, cùng rất nhiều nước khoáng. An Nhiên cũng không quên trà sữa và đồ uống mà mình thích uống nữa.

Nhìn vào số dư của bản thân, còn mấy chục triệu. An Nhiên cảm thấy vẫn chưa sảng khoái, ham muốn mua sắm vẫn chưa được thỏa mãn.

Tìm và bổ sung thiếu sót, An Nhiên phúc linh tâm chí, chuẩn bị rất nhiều loại công cụ làm ruộng, còn có đủ loại sách vở. Lại tải về một số lượng lớn các cuốn tiểu thuyết và phim ảnh, đây đều là thực phẩm tinh thần, đúng rồi, máy phát điện và dầu, còn có năng lượng mặt trời... để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Xe đạp thời đại, máy may, đồng hồ, tất cả đều được mua.

Trong thời gian này có một số nhà sản xuất bởi vì hàng tồn kho nên thanh lý hàng hóa, rất nhiều vỏ chăn, khăn trải giường và một số hàng hóa cũ kỹ lỗi thời đều loại bỏ. An Nhiên nhặt được tiện nghi, bao trọn tất cả.

An Nhiên nhìn không gian vẫn còn rất nhiều chỗ trống chưa được lấp đầy, tiền trong tay cũng còn rất nhiều, sau đó cô quyết định ra nước ngoài một vòng.

Lại mua đặc sản của các nước lấp đầy không gian, để lại một ít đủ sống, đem số tiền còn lại đều đổi thành vàng, An Nhiên cảm thấy bất kể lúc nào vàng cũng đều là tiền tệ mạnh.

Sau đó cô ngồi trên máy bay trở về nước, đang chuyên tâm đọc tiểu thuyết, cảm thấy một trận xóc nảy, tiếp theo liền mất đi ý thức.