Chương 21: Bán Đồ 1

An Nhiên đi đến hiệu sách, có rất nhiều sách không được phép bán ra, cô đành tùy tiện đi dạo một vòng, lại rất nhanh liền mất đi hứng thú, quyết định đi tiệm cơm quốc doanh nhìn xem hôm nay có món ăn gì.

Tới tiệm cơm quốc doanh thấy hôm nay cung ứng là thịt chiên nồi* và sủi cảo nhân hẹ. Cô lấy mỗi thứ một phần, tiếc nuối là người phục vụ không phải người lần trước, bỗng nhiên cảm thấy bữa cơm này không còn cảm giác ngon khi thiếu đi một người trợn trắng mắt.

(锅包肉 thịt chiên nồi - thực chất là món ăn đặc trưng của vùng đất Đông Bắc Trung Quốc, được làm từ lát thịt lợn thăn và thường được ướp trong mặn, bọc trong xi-rô chiên giòn, chiên trong nồi cho đến khi vàng nâu. Thành phẩm sẽ là món ăn vàng bóng cũng hương vị chua ngọt vô cùng hấp dẫn.)

Lấy xong đồ ăn ngồi trở lại vị trí, An Nhiên nếm thịt chiên trong nồi, rất thơm ngon giòn, là thịt chiên nồi làm theo cách truyền thống, lát thịt rất mỏng, bên ngoài được đập dập và chiên rất giòn, nhưng rất vừa miệng, ăn ngon.

Sủi cảo nhân hẹ có chút bình thường, nhưng không sao, rất nhanh An Nhiên ăn sạch các món. Ăn xong, bụng nhỏ của cô cũng căng tròn, cô mới rời khỏi tiệm cơm quốc doanh.

Đi dạo một vòng, cô tìm một cái ngõ nhỏ không người, tiến vào không gian, mặc vào trang phục lần trước rồi ra khỏi không gian.

An Nhiên đi đến cổng chợ đen, vẫn giống như lần trước giao một xu tiền sẽ được đi vào. Người không nhiều lắm, không có đồ vật gì, cô nghĩ nghĩ xoay người quay đầu đi tìm người canh gác, thấp giọng nói: “Tôi muốn gặp đại ca của các anh, tôi có công việc muốn bàn bạc.”

Người đàn ông kia không hỏi thêm gì, liếc nhìn An Nhiên một cái, thô lỗ nói một câu: “Theo kịp.”

An Nhiên đi theo anh ta rẽ trái rẽ phải, đi một vòng đều mơ hồ, rốt cuộc tới một cái phòng có chút hẻo lánh, cô đánh giá xung quanh một chút, cảm thấy cũng không có gì đặc biệt, người đàn ông thấp giọng nói: “Không cần nhìn lung tung, chờ.” Sau đó đi vào sân.

Người đàn ông đi vào chỉ chốc lát đã đi ra, nói với An Nhiên: “Ông chủ Hầu bảo cậu đi vào.” Nói xong thì không hề nhìn An Nhiên lấy một lần.



Nghe thấy lời này, cô đi theo vào. Thấy một ông cụ gầy yếu ngồi trên ghế, chung quanh có bốn người, tất cả mọi người nhìn về phía cô, An Nhiên bỗng nhiên cảm thấy chính mình có phải hay không có chút hấp tấp, nhưng mặc kệ ra sao, tới cũng tới rồi, căng thẳng mấy cũng phải làm.

Ông cụ gầy yếu này có lẽ là người được gọi là ông chủ Hầu, mở miệng nói chuyện: “Chính là cậu muốn tìm tôi à, nói đi, bàn công chuyện gì.”

An Nhiên đè thấp giọng nói: “Tôi có một con lợn rừng, cùng một ngàn cân lương thực tinh khiết, một ngàn cân lương thực phụ, tôi muốn đổi tiền cùng phiếu định mức còn có trang sức đồ cổ.”

Tính tình của An Nhiên có chút ngốc lại lớn mật, càng sợ hãi lại càng trấn định. Mấy người kia nhìn bộ dáng cô không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong lúc nhất thời đoán không ra lai lịch của cô.

Ông chủ Hầu lập tức nghiêm túc lại, ngồi ngay ngắn nói: “Chính xác chứ? Cậu đừng có lừa tôi, tôi cũng không phải là người tốt tính. Cậu phải biết hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Nghe xong lời này, đôi mắt An Nhiên loé lên, đây là giọng nói ở kinh đô. Ngay sau đó nghĩ, kệ, người ở đâu đối với mình cũng không quan trọng.

An Nhiên trịnh trọng trả lời: “Không hề, ông chủ Hầu, chúng tôi chỉ là cầu tài, không đáng cùng ngài kết thù. Ngài nói đúng không.”

Cô cố ý nói từ chúng tôi, là làm đối phương cảm thấy cô không phải chỉ có một người.

Ông chủ Hầu dựa ra phía sau lưng ghế, rũ mắt xuống. Trong bốn người có một người gọi là anh Khôn đi ra, An Nhiên cùng anh ta anh tới tôi đi bắt đầu mặc cả.

Cuối cùng hai bên định ra giá cả, ông chủ Hầu hứa hẹn tận lực thu thập trang sức đồ cổ. Xác định địa điểm trao đổi hàng sau khi trời tối, đó là một ngôi nhà hoang, An Nhiên biết nơi đó, miếng đất kia bởi vì một ít nghe đồn không tốt, dẫn đến vẫn luôn không có bóng người.