Chương 33: Đến chợ cũ mua đồ

Điểm thanh niên trí thức.

Từ khi Vương Khê Khê trở về, cô ta vẫn luôn khóc, Từ Chiêu Đệ đã lấy miếng gừng do An Nhiên tặng nấu thành canh gừng rồi đưa cho Vương Khê Khê, nghĩ đến việc uống nó khi còn nóng để tránh bị cảm lạnh. Đến lúc đó cũng bị tội.

Vương Khê Khê thì tốt, không nói cảm ơn thì thôi còn tức giận hét lên: “Cô không cần phải ở đây giả vờ làm người tốt, tôi không cần cô thương hại tôi, giả đạo đức cho ai xem, nếu muốn cười nhạo tôi thì cứ nói thẳng.” Nói xong, cô ta trùm chăn bông lên đầu, bắt đầu khóc.

Những lời này khiến Từ Chiêu Đệ run lên vì tức giận, đúng là chó cắn Lữ Động Tân, thấy cô ta khóc cũng không nói được lời nào giống như cô ấy bắt nạt cô ta vậy.

Từ Chiêu Đệ đặt canh gừng xuống rồi xoay người rời khỏi phòng, không còn nơi nào để đi liền đến phòng An Nhiên nói chuyện với An Nhiên.

Khi cô ấy gõ cửa, đúng lúc An Nhiên đang trò chuyện với Trịnh Tú Hồng, cô nói: “Vào đi, cửa không khóa.”

Hai người nhìn Từ Chiêu Đệ, nhưng sắc mặt của cô ấy không được ưa nhìn cho lắm, An Nhiên hỏi cô ấy: “Chị sao vậy, sao sắc mặt của chị lại xấu như vậy?”

Từ Chiêu Đệ nhắc lại chuyện vừa rồi, An Nhiên và Trịnh Tú Hồng nhìn nhau, cả hai đều thấy trong mắt nhau không nói nên lời.

An Nhiên đành phải an ủi cô ấy: “Chị có thể nấu canh gừng cho cô ta là vì chị tốt bụng, chị đã làm những gì có thể làm, vậy nên cứ mặc kệ cô ta đi.”

Từ Chiêu Đệ cũng là một cô gái có tấm lòng lớn, nói chuyện xong thì mọi người bắt đầu bán tán chuyện học hành, nhưng cả ba cảm thấy thân thiết với nhau hơn trước. Tình bạn của các cô gái sẽ thăng hoa khi họ phàn nàn về cùng một người.

Sau khi Từ Chiêu Đệ và Trịnh Tú Hồng trở về phòng, nhìn thấy cái chén trống trên bàn, còn chưa rửa sạch, Vương Khê Khê vẫn trùm chăn kín đầu, không chịu giao tiếp với ai. Sự tức giận của Từ Chiêu Đệ vốn đã nguôi ngoai giờ lại dâng trào.

Lại nghĩ đến điều gì đó, chỉ thở dài, cầm chén đến nhà bếp để rửa. Nhưng ấn tượng của cô ấy về Vương Khê Khê đã giảm mạnh. Lúc trước chỉ nghĩ cô ta là người xấu tính, nhưng bây giờ, thật khó để nói.

Hôm sau thời tiết tốt nên An Nhiên quyết định hôm nay làm nước tương và làm nhiều hơn một chút, món tương nấm lần trước cô thử đã chuẩn bị sẵn sàng để ăn. Nhưng cô không đến nhà thím Trình để lấy nước tương, dù sao cũng không ai phát hiện ra cô đang sử dụng không gian. Nghĩ đến giọng điệu đáng thương và sự tức giận của Tiêu Thành An vì bị cướp nước sốt trong bức thư khiến cô cảm thấy buồn cười.

Cách làm tương nấm cũng tương tự như cách làm tương thịt, không có gì khó. Nhưng nó cũng có vị rất ngon. Tất cả được thực hiện trong một buổi sáng. Đóng gói tất cả các gói, trông giống như một gói lớn. An Nhiên ngạo nghễ nghĩ: “Hời cho anh rồi, tôi không lấy tiền lương của anh một cách vô ích đâu.”

Sau khi xem thời tiết, cô nghĩ buổi chiều sẽ đến thị trấn, gửi gói hàng qua đường bưu điện. Buổi trưa ăn một chén cơm nhỏ trong không gian rồi lên đường đến thị trấn. Bởi vì là buổi chiều, không có xe bò kéo, An Nhiên chỉ có thể đi bộ.

Khi đến bưu điện của thị trấn, nhân viên nhìn thấy gói hàng lớn của An Nhiên liền bị sốc, sau đó nói: “Chúng tôi sẽ kiểm tra, bưu phí của một gói hàng lớn như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền. Cô có chắc chắn muốn gửi nó không?”

An Nhiên nói: “Không sao đâu, hai người có thể kiểm tra, bưu phí không thành vấn đề. Tôi có thể chấp nhận.”

Vì vậy nhân viên mở gói hàng ra, người tốt không tham lam, nhận được nhiều thức ăn như vậy ai mà không vui chết.

Nhìn họ kiểm tra, An Nhiên tiến lại gần chị gái ở cạnh quầy, hỏi: “Chị ơi, có tem gì vậy chị?”

Nhìn khuôn mặt non nớt dịu dàng của An Nhiên, lại nghe thấy tiếng gọi chị, cô ấy nhiệt tình lấy hết phiếu tem ra cho An Nhiên chọn, An Nhiên thấy núi sông quê hương đỏ rực, cô mới nhớ ra sau này con tem này rất có giá trị, còn có hầu phiếu, nhưng bây giờ hầu phiếu vẫn chưa được phát hành.

Vì vậy An Nhiên đã mua tất cả những con tem mà cô thích, sau khi xong việc liền cảm ơn sự giúp đỡ của chị gái nhỏ. Chị gái xua tay bảo không có gì, nhưng trong lòng vẫn trộm cười. Người ta còn trẻ như vậy mà vẫn gọi mình là chị, chứng tỏ mình cũng còn rất trẻ.

Sau khi kiểm tra mọi thứ, An Nhiên thanh toán tiền bưu phí. Bước ra khỏi bưu điện, cô định đến trạm thu mua để xem qua.

Bước tới cửa trạm thu mua, cô thấy một ông già đang ngủ gật ở cửa.

An Nhiên bước tới hỏi: “Bác ơi, cháu muốn mua một ít sách báo, được không?”

Ông bác liếc mắt nhìn An Nhiên, đáp: “Được, tìm đi. Chọn xong rồi thì đưa bác để bác cân cho cháu.”

An Nhiên đồng ý và bày tỏ sự cảm ơn. Khi bước vào nhà kho, trời ơi đất hỡi, bụi mù mịt, mọi thứ chất thành đống hỗn độn, An Nhiên thở dài, tìm trong không gian một đôi găng tay, đeo khẩu trang vào và bắt đầu lục tung.

Ở đây có rất nhiều đồ lặt vặt không có giá trị, chúng đều là đồ cổ như những thứ được viết trong tiểu thuyết, những thứ tốt thật sự sẽ không ở đây. An Nhiên tiếp tục lục tung, tìm thấy một số sách và tài liệu giảng dạy.

“Ơ!” An Nhiên phát hiện có một cái tủ quần áo có chút kỳ quái, dưới đáy tủ có một chút phồng lên, nếu vừa rồi không ngồi xổm xuống, có lẽ cô đã không phát hiện ra.

Khu vực phồng lên được niêm phong bằng một tấm ván gỗ, cô gỡ tấm ván ra thì có một chiếc túi nhỏ lộ ra ngoài, An Nhiên không dám nhìn kỹ nên để món đồ đó vào không gian, sau đó nhìn những món đồ khác, thấy không còn gì bèn đem sách và tài liệu dạy học đi tìm ông bác để cân.

Hai đồng một cân, tổng cộng là năm đồng. Sau khi đưa tiền cho ông bác, An Nhiên định về nhà.

Đi hơn một tiếng mới tới điểm thanh niên trí thức, sau khi đi hết một đoạn đường An Nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi nên ăn chút gì đó. Cô hơi lo lắng xem mình tìm được gì.

Lấy những thứ đó ra khỏi không gian, mở cái túi nhỏ ra, đôi mắt gần như bị chói mắt bởi ánh sáng chói lóa. Tất cả đều là kim cương, có bốn mươi hoặc năm mươi viên kim cương gì đó. Viên lớn nhất trong số này là một viên kim cương hồng năm mươi carat. Thật đúng là tìm thấy kho báu. An Nhiên vui vẻ cất đồ đạc sang một bên để lên kế hoạch sau.