Chương 47: Tác phẩm

An Nhiên gần đây đang suy nghĩ xem mình có nên triển khai chút nghề phụ hay không. Bởi vì chi tiêu của cô rõ ràng có sơ hở, đang hơi thu hút ánh nhìn.

Nhớ lại một chút, bản thân ở kiếp trước học nhân văn, cũng biết viết một vài thứ, thế thì gửi bản thảo thử xem sao. Cô liền lấy tờ báo mà lúc trước cô mua được ở trạm thu mua phế phẩm ra và xem nội dung.

An Nhiên cảm thấy hiện tại đều là một số chuyện cảm động lòng người hoặc là những bài báo về anh hùng, cũng có một số câu chuyện theo kiểu cũ. Suy nghĩ một hồi, cô có thể viết tiểu thuyết về khía cạnh này, chỉ cần không quá khác người là được. Mọi người đều thích anh hùng, vậy viết câu chuyện về một anh hùng nhỏ thông minh, chiến đấu với ma quỷ và gay cấn một chút, hẳn là sẽ nhận được yêu thích.

Cô bắt đầu viết, An Nhiên bừng bừng khí thế bắt đầu tạo ra nghề tay trái.

Sau khi Tiêu Thanh An ở bên kia quay về từ Cát Thành, anh cầm theo một chiếc túi xuống xe, mang thư đưa cho Tiêu Kiến Thiết hỏi anh ấy một câu: “Anh và thanh niên trí thức Vương là người yêu sao?” Tiêu Kiến Thiết nhận lấy bức thư và gật đầu. Anh ấy nhìn chiếc túi mà Tiêu Thành An cầm trong tay một chút, Tiêu Thành An nhếch khóe miệng mỉm cười, nói: “Người yêu em là An Nhiên, cô ấy bảo em cầm đi, không thể cho anh được.”

Tiêu Kiến Thiết: “...”

Thấy Tiêu Thành An vui vẻ trở về ký túc xá, anh ấy xoay người mở lá thư ra xem, không ngoài dự liệu là hồi âm của cô ấy nhưng nghĩ đến người yêu của Tiêu Thành An đưa cho anh rất nhiều thứ và đồ ăn để cầm đi thì trong lòng anh ấy có chút khó chịu âm ỉ.

An Nhiên đang bận rộn viết thứ gì đó, nhưng vẫn luôn nghĩ đến việc có nên xây bếp hay không. Nếu không xây, nấu cơm vào mùa đông sẽ rất lạnh. Cô còn muốn cùng bác gái học muối dưa chua và một số món đặc trưng của vùng Đông Bắc nữa, mà cũng không có chỗ để đặt những chiếc vại trống này.

Nghĩ xong thì phải thực hiện, cô cầm nửa cân đường trắng đến nhà trưởng thôn tìm ông ấy.

Lúc đến nhà trưởng thôn thì ông ấy đang ngồi ở ngoài sân hút thuốc, nhìn thấy An Nhiên, ông ấy hỏi: “Sao lại đến đây, có chuyện gì thế?” An Nhiên nói ra suy nghĩ một chút, sau đó lại nói thêm: “Cháu không thể mời cơm, nhưng có thể trả thêm tiền.”

Trưởng thôn hít vào một ngụm khói thuốc, rồi chậm rãi nói: “Thế này gọn gàng quá, nhà chú có sẵn gạch mộc, làm một ngày là xong. Để chú bảo thằng cả làm cho cháu, cháu và An Tử là người yêu, chính là người một nhà, không cần tiền.”

An Nhiên vội vàng nói: “Cháu không thể để anh Kiến Quốc làm không công được. Nếu đã là người một nhà, đưa tiền chú không lấy, vậy ngày mai, cháu đi chợ, cắt năm cân thịt cho nhà mình, chú mà nói không nhận thì không cần nói thêm với cháu đâu ạ.”

Trưởng thôn mỉm cười, đập bao thuốc lá xuống, nói: “Được.”

Buổi tối, trên bàn cơm, trưởng thôn kể ra mọi chuyện, cũng nói đã đồng ý với An Nhiên là nhận thịt, thím Triệu vô cùng vui vẻ, luôn miệng nói cô gái này thật hào phóng, em dâu thứ hai thật sự mang lại may mắn, vợ của An Tử thật hiểu chuyện. Đương nhiên, vợ của Kiến Quốc nhà chúng tôi cũng rất tốt, sinh cho tôi được đứa cháu trai lớn tốt như vậy.

Lời nói làm cho vợ của Kiến Quốc luôn mỉm cười, cảm thấy mình gả đúng rồi. Mẹ chồng sợ mình nghĩ nhiều còn trấn an mình. Thanh niên tri thức Tiểu An rất giỏi giang, dạy cho Hổ Tử vô cùng ngoan, bản thân cảm ơn còn không kịp, sao lại oán hận chứ.

Mới sáng sớm, đã nhìn thấy Tiêu Kiến Quốc kéo gạch mộc đến để chờ xây tường, năng suất làm việc này trực tiếp nghiền nát An Nhiên.

An Nhiên hỏi anh ấy: “Anh Kiến Quốc, anh chưa ăn sáng phải không? Em lấy đồ ăn cho anh, anh ăn xong bữa sáng rồi hãy làm.”

Trước đây nói không mời cơm, nhưng sau này là người thân, vừa hay lại đến giờ ăn sáng, cô không muốn để nó không hay.

Không đợi Tiêu Kiến Quốc từ chối, An Nhiên đã bày mọi thứ lên bàn. Bữa sáng cô làm có bánh ngàn lớp, còn có cháo thịt nạc vừa múc ra khỏi nồi và cả ba món dưa muối nhỏ. Tiêu Kiến Quốc liền nói: “Như này quá nhiều rồi, thật sự rất nhiều.”

An Nhiên sợ mình ở đây, anh ấy không dám hạ tay, liền nói: “Anh Kiến Quốc, lát nữa em đi chợ, anh ăn xong thì đặt cái bát vào trong nồi, để em quay về cất dọn là được.”

Tiêu Kiến Quốc gật đầu lia lịa, biểu thì rằng anh ấy làm một ngày là xong hết.

Tất cả mọi người ở điểm thanh niên tri thức đã đi chợ từ sớm nên An Nhiên chỉ có thể tự mình đeo sọt trên lưng và đi chợ. Lúc này, xe bò đều đã đi hết, cô cũng không đuổi kịp được.

Đi bộ một tiếng đồng hồ là đến chợ, đông nghịt người. Nghe nói, hôm nay là chợ lớn, có rất nhiều người ở các thôn rất xa đều đến mua bán, bản thân chỉ có thể đi dạo thật tốt xung quanh.

Nhìn thấy bán bắp cải, mua. Bán củ cải, mua. Nếu không biết, có thể làm đủ loại muối chua, đều mua hết, mua hết.

Nhìn thấy có bán vại, cô mua một cái vại lớn và ba cái vại nhỏ. Cô hỏi bác trai bán vại là có chở đến không, bác trai thấy cô mua nhiều thì nói có thể chở đến.

An Nhiên nhỏ giọng nói với bác trai: “Bác trai, cháu mua cả rau, nếu như bác có thể chở về cùng cho cháu, thì cháu đưa bác một cân đường đỏ. Bác thấy sao?”

Bác trai vui vẻ nói: “Được, cô gái này, cháu để rau lên xe của bác, bác đảm bảo chở đến chỗ cháu. Nếu như cháu đồng ý đợi, bác có thể chở cháu về luôn.”

An Nhiên cảm thấy như vậy rất tốt, sau khi quyết định với bác trai xong, chút nữa tan chợ sẽ cùng nhau đi về.

An nhiên quay đầu tiếp tục đi mua sắm, có nhà bán bột khoai lang không tồi, cô mua một ít, mua về làm khoai lang khô để ăn.

Còn có khoai tây khô, dưa chuột khô, cà tím khô, củ cải khô, váng đậu,... còn có rất nhiều nhiều loại rau khô địa phương. Hóa ra, có nhiều thứ có thể hong nắng phơi khô như vậy. An Nhiên quả thật đã được mở rộng tầm mắt.

Cái gì cũng muốn mua thì phải làm thế nào, vậy thì đi mua mỗi thứ một ít giống nhau. An Nhiên vui vẻ như chú sóc béo, bận rộn tích trữ lương thực cho mùa đông.

Thấy đồ mua không để vừa túi nữa, An Nhiên vẫn chưa đủ thỏa nhưng đành ngừng tay. Cô đi tìm bác trai cùng nhau quay về và đưa cho bác trai đường đỏ trước, để bác ấy cũng vui vẻ hào hứng lên.