Chương 50: Tình cờ gặp

An Nhiên cầm mền và áo bông lên, đi vào trong nhà, nói là nhà, nhưng cái gì cũng không có, có một vài chỗ còn bị lọt gió, trẻ con chen chúc nhau trên giường, nhút nhát nhìn An Nhiên. Không dám nói chuyện.

Ngược lại là, chị dâu và bà cụ trên giường cùng với An Nhiên nói chuyện. Bà cụ hiền từ nhìn An Nhiên nói: “Mấy lần lúc trước đều là cô gái là cháu đúng chứ, chúng ta đều rất cảm ơn cháu, đồ của cháu cho chúng ta, đều là cứu mạng đó. Nếu không thì những ngày này…”

An Nhiên lắc đầu nói: “Bóng tối rồi sẽ qua đi. Phải bảo trọng thân thể mới là quan trọng nhất.”

Mấy người lại nói chuyện thêm một hồi, nhìn bốn người già kể về chuyện xưa, vẻ mặt bi thương, An Nhiên có chút bất lực.

Lại trò chuyện thêm một hồi, An Nhiên phải chào tạm biệt rồi. Hai đứa trẻ kéo tay áo của An Nhiên, đáng yêu nhìn cô, khiến trong lòng An Nhiên chua chát.

Ngồi xổm xuống nói với hai đứa trẻ: “Chị phải đi rồi, lần sau chị tới thăm mọi người, chị đem cho các em truyện tranh được không, còn có kẹo sữa thỏ trắng.”

Hai đứa trẻ nhìn nhìn An Nhiên, liền buông tay ra.

Sau khi An Nhiên đi, mấy người đưa mắt nhìn theo tiễn cô, An Nhiên quay đầu nhìn về phía họ, bảo bọn họ nhanh đi về đi.

An Nhiên cảm thấy bản thân có nhiều sức lực hơn, cần phải giúp đỡ những người này nhiều hơn. Xem như làm việc tốt, tích phúc cho bản thân.

Tuyết rơi rồi, An Nhiên chưa từng thấy qua trận tuyết nào to như thế này, tuyết lấp cả đường đi, trường học cho nghỉ. Cô bắt đầu một cuộc sống như con cá muối.

Đem giường làm ấm lên, mỗi ngày đều ăn đồ ăn ngon, sau đó xem phim, thỉnh thoảng đọc sách, dành thời gian ra viết thư cho Tiêu Thành An, thư của tháng này vẫn chưa tới, có lẽ là trận tuyết to này làm chậm trễ rồi.

Thời tiết hôm nay rất tốt, An Nhiên quyết định đi lên trấn, đem bưu phẩm và thư cho Tiêu Thành An gửi qua bưu điện.

Lại chuẩn bị thêm cho Tiêu Thành An một ít nước tương và thịt khô còn có một ít hạt dưa và đậu phộng, gần sắp giao thừa rồi, lại thêm một ít đồ ăn vặt. Trời quá lạnh, cái khác không dám gửi bưu điện, cho anh ăn trước những thứ này.

Con đường đi lên trấn rất khó khăn, đem đồ và thư đều gửi xong, trước tiên đi đến trạm thu mua phế phẩm, truyện tranh đã hứa với hai đứa trẻ lúc trước, cô nhớ lúc trước ở trạm thu mua nhìn thấy qua.

Kết quả ở trạm thu mua tình cờ gặp phải Vương Khê Khê, An Nhiên cảm thấy từ lúc vào đông chưa gặp qua nữ chính, lại có thể tại đây gặp phải, đây là cái duyên phận kỳ diệu gì đây. Hai bên chào hỏi với nhau, An Nhiên liền bắt đầu tìm truyện tranh thiếu nhi.

Vương Khê Khê mắt mang theo sự nghiên cứu nhìn An Nhiên, trong lòng không chắc chắn An Nhiên có phải cũng trùng sinh rồi không, nếu không thì làm sao phải trùng hợp trời tuyết lớn mà đến đây tìm đồ như vậy. Đây cũng là bản thân ở kiếp trước ở chỗ Vương Lại Tử nghe nói có người ở trạm thu mua tìm được thỏi vàng, vì vậy bản thân muốn đến thử vận may.

Vương Khê Khê tiếp cận An Nhiên thăm dò hỏi: “An Nhiên cô làm sao lại nghĩ đến trạm thu mua vậy, muốn tìm cái gì sao.”

An Nhiên nghe thấy ngữ khí thăm dò của Vương Khê Khê không nghĩ gì nhiều trả lời: “Mùa đông này quá chán rồi, tôi mới gửi thư xong, muốn đến đây xem xem có sách và truyện tranh, có thể giải tỏa buồn chán hay không, còn cô?”

Vương Khê Khê gỡ bỏ nghi vấn trong lòng nói: “Giống như cô vậy, vậy tôi qua bên kia xem thử, nếu cô tìm thấy rồi chúng ta tới lúc đó đổi cho nhau xem.” An Nhiên đồng ý.

Bình yên vô sự như vậy tìm được một hồi, lúc An Nhiên định lấy cuốn sách y học bị một thanh gỗ chặn lại, thanh gỗ trong tay có cảm giác không đúng lắm, bên trong ẩn chứa đồ gì đó, thấy Vương Khê Khê không chú ý đến bên này, liền đặt nó vào trong không gian, bộ dạng giả vờ không có việc gì, tiếp tục tìm.

An Nhiên chuẩn bị rời đi hỏi Vương Khê Khê: “Cô đi không?” Vương Khê Khê cái gì cũng không tìm được tự nhiên không cam tâm, nói với An Nhiên: “Cô đi trước đi, tôi tiếp tục xem xem.”

Được rồi, cô còn muốn đi đến tiệm cơm Quốc Doanh, không đi cùng nhau càng tốt.

Cân đo và trả tiền xong, An Nhiên đi đến tiệm cơm Quốc Doanh, có lẽ là do gần đến giao thừa, các món ăn được phục vụ đều rất ngon, canh thịt lợn và tiết canh, đều rất ngon. An Nhiên ăn cả miệng đều chảy dầu, thịt lợn của thời đại này thật là ngon quá nha.