Chương 23: Tới Nhà Họ Đàm

Hiện tại, hầu như tất cả nhà ở đều được đắp bằng đất hoặc đá, cũng chỉ có nhà kế toán là gạch xanh nhà ngói khang trang.

Đường làng chỉ là đường đất đỏ nhỏ, ngẫu nhiên sẽ đυ.ng phải một đám nhóc đang vui đùa ầm ĩ, mỗi đứa nhỏ trong đó nếu không phải suy dinh dưỡng thì trông cũng xanh xao vàng vọt.

Đừng nói tới các cơ sở vật chất hiện đại khác, mà ngay cả nguồn điện cơ bản nhất cũng không có.

Dù cho điều kiện tốt hơn nhiều đại đội khác, nhưng chung quy cũng chỉ là có thể ăn nhiều hơn mấy cái bánh ngô mà thôi.

“Tới rồi.” Lưu Thanh Bình chỉ vào căn nhà cách đó không xa.

Đàm Hữu Lương là thợ mộc, thu nhập cũng nhiều hơn người khác một chút, trong nhà có ba người con trai cũng đều chăm chỉ lao động, cô con gái duy nhất còn gả vào một gia đình công nhân trên huyện.

Cho nên điều kiện nhà ông ấy cũng có thể xếp trong nhóm năm nhà có thu nhập cao nhất ở trong đội.

Tuy rằng, ngôi nhà cũng chỉ xây bằng đất, nhưng số lượng nhiều, trên nóc còn lợp mái ngói.

Từ xa, Lưu Thanh Bình la lớn: “Chú Hữu Lương có ở nhà không? Chúng cháu muốn nhờ chú làm chút đồ nội thất.”

Đầu tiên là một trận chó sủa truyền đến, tiếp theo đó là tiếng quát của một người phụ nữ.

Cửa sân vốn đang hé mở đột ngột kêu kẽo kẹt mà được mở lớn, một người phụ nữ cầm bát cười tủm tỉm nhìn Lưu Thanh Bình nói: “Hóa ra là thanh niên trí thức Lưu à, em tìm cha chị làm gia cụ đúng không?”

Sau khi Tống Tử Dao kết hôn với Đàm Kim Hạ thì phần lớn thời gian cô đều ở cùng mẹ chồng, chỉ khi về quê mới gặp gia đình anh thứ và chị gái của anh.



Nhà anh cả Đàm từng xảy ra xích mích thì cô chưa từng gặp qua.

Người phụ nữ xa lạ trước mắt hẳn là chị dâu cả mà Tống Tử Dao chưa từng gặp.

Lưu Thanh Bình xích sang một bên, để lộ ra Tống Tử Dao, nói: “Là Tiểu Tống mới tới muốn làm gia cụ.”

Vương Quế Anh đánh giá Tống Tử Dao một phen, ánh mắt dừng trên đồng hồ và quần áo trên người cô một lát, sau đó mới nhiệt tình nói: “Cha chị đang ăn cơm, có việc gì thì vào nhà rồi nói.”

Con chó đã bị xích lại, Lưu Thanh Bình và Tống Tử Dao đi vào trong sân nhà Đàm Hữu Lương.

Đàm Hữu Lương nghe thấy có tiếng gọi đã đi ra, những người còn lại vẫn đang ăn cơm ở trong nhà, nhưng tất cả đều tò mò nhìn ra ngoài sân.

Nhiều người như vậy làm Tống Tử Dao không dám nhìn lâu, chỉ nhanh chóng liếc mắt vào nhà một cái rồi thôi.

Đàm Kim Hạ đang vùi đầu ăn cơm, giống như một chút cũng không tò mò về chuyện bên ngoài.

Đàm Hữu Lương nhìn qua tầm khoảng bốn năm chục, không nói nhiều, lau miệng xong liền trực tiếp liền hỏi Tống Tử Dao: “Cháu muốn làm cái gì?”

Tống Tử Dao nói ra yêu cầu của mình.

Phòng của cô khá nhỏ nên không thể bày quá nhiều đồ đạc, nếu đặt một cái bàn và ghế dựa vào thì không thể kê tủ quần áo, nhưng có thể làm một chiếc hộp lớn để dưới gầm giường.

Bởi vì căn phòng hẹp nhưng khá dài, độ rộng chỉ hơn giường một chút, cho nên diện tích của bàn cũng không thể quá rộng.