Chương 40: Vạch Giới Hạn

Nhiệm vụ hôm nay phân cho thanh niên trí thức mới vẫn là nhổ cỏ.

Có thể là bởi vì hôm qua Tống Tử Dao hoàn thành nhiệm vụ khá sớm, cho nên hôm nay cô đã được giao diện tích đất nhiều hơn rất nhiều.

........Đây có được tính là tự bê đá đập chân mình không?

Chỉ là nơi này không có suối, Tống Tử Dao cũng không sợ tia cực tím độc hại, đeo mũ rơm trực tiếp đi tới phía đất được phân.

Đang làm, cô bỗng nghĩ ra một cách.

Cô muốn thử trồng một ít cây nông nghiệp trong không gian.

Lén lút nhìn xung quanh, thấy không có ai thì cô nhanh chóng nhổ một gốc cây lạc.

Mặc dù cây lạc chưa được thu hoạch nhưng cô mặc kệ, ném vào không gian trước rồi nói sau.

Lau sạch dấu vết đã nhổ cây lạc đi, lại nhìn xung quanh một lần nữa, Tống Tử Dao mới tiếp tục nhổ cỏ làm như không có việc gì xảy ra.

Hôm nay không có ai đến giúp mình, cô chỉ có thể tự mình chăm chỉ làm việc.

Tống Tử Dao đội mũ rơm ngồi chồm hổm trên đất, dáng người nhỏ con, trên người lại mặc quần áo màu xanh, thiếu chút nữa đã có thể hòa vào những cây giống lạc rồi.

Nhưng Đàm Kim Hạ chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhìn thấy cô.

Trông cô có vẻ rất mệt, thỉnh thoảng lại đập đập vào eo.



Hình như tay cô cũng bị đau, cách một lúc sẽ tháo găng tay ra thổi.

.........Yếu ớt.

Đàm Kim Hạ cười nhạo, nhanh chóng rời đi.

Hai phút sau, lại quay lại.

Đột nhiên có một cái bóng râm ngồi xuống cạnh mình, làm Tống Tử Dao hoảng sợ.

Sau khi nhìn rõ là Đàm Kim Hạ phía sau, trong nháy mắt cô từ hoảng sợ chuyển sang vui mừng.

""Sao anh lại đến đây?""

Đàm Kim Hạ ngồi xổm xuống bắt đầu nhổ cỏ.

Động tác của anh rất nhanh, hình như không cần phải phân biệt đâu là cỏ dại, giống như tay trời sinh đã biết.

Tống Tử Dao dùng tay che đi bộ ngực đang đập bịch bịch của mình, khẽ nói:

""Đàm Kim Hạ, anh đang giúp tôi sao?""

""Đúng vậy, viên kẹo đường hôm qua cô cho tôi rất quý giá.""

Ánh mắt Tống Tử Dao tối sầm xuống.

Là vì cái này sao......



Giống như cố tình phản đối, Tống Tử Dao nói: ""Kẹo đường ngày hôm qua là quà cảm ơn vì anh đã giúp tôi chuyển đồ đạc, hôm nay anh giúp tôi nhổ cỏ, sau này tôi sẽ tặng anh quà cảm ơn nhổ cỏ.""

Không ngờ Đàm Kim Hạ không quay đầu lại nói: ""Không cần, tôi giúp cô nhổ cỏ, sau này chúng ta sẽ không còn nợ nhau.

Lời này nghe như không có gì, nhưng Tống Tử Dao lại có chút khó chịu.

Cô nhất thời im lặng.

Năng suất của Đàm Kim Hạ còn cao hơn so với đám Đàm Học Tùng.

Hết một buổi sáng, lại làm thêm một giờ nữa, toàn bộ cây cỏ đã nhổ xong.

Lúc anh rời đi, cũng không nói gì, Tống Tử Dao gọi anh cũng không quay đầu.

............Cô không biết mình đã đắc tội gì với anh?

Sự lạnh lùng và thờ ơ của Đàm Kim Hạ khiến Tống Tử Dao có chút buồn bã, nhưng cũng nhanh qua đi.

Bọn họ vẫn còn nhiều cơ hội gặp gỡ nhau trong trong cuộc đời này.

Đàm Kim Hạ hiện tại không phải là người đàn ông trưởng thành và chín chắn trong trí nhớ của cô, nhưng lại là một người hiếm thấy ở thời buổi này, một thanh niên cảnh giác với toàn bộ những thứ xa lạ.

Trong mắt Đàm Kim Hạ bây giờ, cô là người xa lạ, không quen biết.

Mọi việc, từ từ sẽ đến.