Chương 9: Người Mẹ Kế Tốt

Cũng may Tống Tử Dao mới mười sáu tuổi, còn chưa đủ tuổi kết hôn trên pháp luật, có thể kiếm cớ kéo dài với nhà họ Lục bên kia.

Về phần tại sao Tống Tử Dao như biến thành người khác chỉ trong một đêm, Phùng Thi Tuệ quy hết nguyên nhân là do người ngoài xúi giục.

Có người trong viện không thích con người của bà ta đấy, chưa biết chừng có ai ghé tai Tống Tử Dao nói linh tinh cái gì rồi.

Thiếu nữ tuổi này như Tống Tử Dao, nghĩ nhiều, lòng dạ nhạy cảm, nghe người ta nói mấy câu đã tin theo cũng bình thường.

Khi Phùng Thi Tuệ đã cân nhắc xong xem nên chữa lành vết rách với Tống Tử Dao như thế nào, Tống Tử Dao lại đào cho bà ta một cái hố nữa.

Hàng xóm biết Tống Tử Dao sắp tham gia đội ngũ sản xuất ở nông thôn, tới hỏi han xem là vì sao.

Tuy rằng nhân duyên của Tống Cao Phi không tốt nổi, nhưng dẫu sao cũng có cấp bậc ở đó, dù tốt hay xấu, sắp xếp công việc con cái chắc chắn không thành vấn đề! Huống chi Tống Tử Dao còn là con liệt sĩ.

Những người này không đợi tới lúc gặp Phùng Thi Tuệ đã bắt đầu xôn xao.

“Là mẹ kế của cháu bắt cháu xuống nông thôn chứ gì?”

“Cuối cùng bà ta cũng tìm được cơ hội đuổi cháu ra khỏi nhà rồi à?”

“Bình thường bà ấy đối xử tốt với cháu là giả vờ hả, đã giả vờ xong rồi sao?”

Thật ra Tống Tử Dao có nói giúp Phùng Thi Tuệ, gặp người là nói:

“Cháu hưởng ứng lời kêu gọi mới chủ động báo danh ạ.”

“Bà ấy là người mẹ kế rất tốt bụng, sợ cháu chịu khổ ở nông thôn, mỗi tháng phải gửi cho cháu 20 đồng, còn gửi thêm một tờ phiếu trợ cấp cho con liệt sĩ mà xưởng cấp cho nữa!”



Phùng Thi Tuệ nghe được mấy lời này thì cuống lên.

Tống Cao Phi nhận mức lương hành chính cấp 14, mỗi tháng 102 đồng, gửi về quê 20 đồng, 82 đồng còn lại đều giao hết cho bà ta.

Phùng Thi Tuệ không đi làm.

82 đồng này là tất cả thu nhập của gia đình.

Còn có phiếu nữa, để chăm sóc Tống Tử Dao, ngoại trừ tiền trợ cấp mỗi năm một lần ra thì xưởng còn cho thêm phiếu thức ăn 5 cân, phiếu dầu 1 lạng, phiếu đường 1 lạng, phiếu thịt 2 lạng mỗi tháng, cho đến hết mười tám tuổi.

Chút phiếu ấy chỉ thêm dệt hoa trên gấm cho nhà họ Tống, không có cũng chẳng sao, cho nên trước giờ Phùng Thi Tuệ toàn gửi thẳng những phiếu trợ cấp đó cho nhà mẹ đẻ của bà ta.

Cha mẹ bà ta đã lớn tuổi vậy rồi, mỗi ngày lại phải dọn WC vừa bẩn vừa mệt để kiếm sống…

Nếu không có phiếu bổ sung, mà cung ứng cho mỗi người trong nhà đã được quy định số lượng, bà ta còn trợ cấp cho nhà mẹ đẻ thế nào được nữa??

Tống Tử Dao rêu rao cho người người cùng biết, Phùng Thi Tuệ vừa ra khỏi cửa đã bị người ta khen, thanh danh mẹ kế tốt bụng của bà ta càng đi sâu vào lòng người!

Nhưng lần đầu, Phùng Thi Tuệ cảm thấy ghét cái thanh danh này!

Nhìn tưởng Tống Tử Dao ở nhà tiêu nhiều tiền, trên thực tế cô bị Phùng Thi Tuệ dạy bảo đến là hiểu chuyện, ngoại trừ chút tiền tiêu vặt ra thì không đòi thêm tiền.

Càng không nói đến bây giờ cô tốt nghiệp trung học, không lấy chồng thì có thể đi làm, sau này ngay cả tiền tiêu vặt cũng không cần cho nữa.

Nhưng xuống nông thôn một cái, đã phải chi ra 20 đồng!

Phùng Thi Tuệ khổ không nói nổi, muốn để Tống Cao Phi giải quyết chuyện này, nhưng bí thư xưởng ủy ở cách vách không biết nghe ai nói mà đặc biệt khen ngợi Tống Cao Phi.