Chương 1: Đồng chí làm sao vậy?

"Sột soạt."

Từng tiếng sột sột soạt soạt truyền đến bên tai.

Tần Lệ mở to mắt, âm thanh động vật bò sát cọ xát với lá cây làm cả người cô nổi da gà hết cả lên.

Đây là đâu?

Vì sao mình lại ở chỗ này?

Trong lúc đang hoang mang thì cơn đau bất chợt xuất hiện trên đùi phải. Tần Lệ hoảng hốt thét lên một tiếng rồi nhấc chân lên. Cô thấy một con rắn đang quấn quanh đùi phải của mình.

Chỗ bị thương nóng như bị lửa đốt, mà ý thức của Tần Lệ cũng dần dần mơ hồ.

Không kẽ con rắn kia có độc?

“Ai?”

Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến trong màn đêm. Tần Lệ mồ hôi đầy đầu lập tức ngước mắt nhìn về phía hướng phát ra tiếng động.

Trong ánh sáng lờ mờ, Tần Lệ thấy một người đàn ông mặc đồ quân đội, dáng người cao ngất ước chừng mét chín đang đi ngang qua cái hố cô đang đứng.

"Anh..." Tần Lệ vội vàng mở miệng nhưng cô chẳng thể nói gì cả.

Mắt thấy người đàn ông sắp đi xa, Tần Lệ cuống quýt nhặt cục đá lên ném về phía trước.

Nghe được tiếng động, người đàn ông đột nhiên nghiêng đầu nhìn qua, sau đó ngây ngẩn cả người.

Con gái?

Vẫn là một cô gái ăn mặc kỳ quái, đồi phong bại tục!

Ngực nho nhỏ, hai cái dây trên vai mỏng manh đến nỗi anh có thể dùng tay giật đứt.

Ngoài cái này ra còn có làn da trắng sáng không thể che đậy hết bởi lớp quần áo mỏng manh.

Tứ chi thon dài trắng nõn, da trắng tuyết, tóc dài đến eo xoã tung trên vai, từng đường cong ẩn hiện dưới ánh trăng.

Còn có cặp chân dài xương cốt đẫy đà bất chợt xông vào đôi mắt anh.

Trì Hằng vẫn luôn ở bộ đội, bên người đều là đàn ông nên chưa từng nhìn thấy những thứ này.

Anh nhíu mày dời mắt, sau đó hỏi: "Đồng chí làm sao vậy?"

Cô gái khẽ thở phì phò, tầm mắt hai người đối diện nhau, lúc này anh mới thấy khuôn mặt của cô còn đẹp hơn dáng người.

Tóc đen da trắng, mặt mày tinh xảo, mũi thanh túi, cánh môi bị cắn đỏ lên, khoé mắt ửng hồng hơi ướt, bả vai gầy yếu không ngừng run rẩy như đang viết bốn chữ sợ hãi kinh hoảng ở trên mặt.

Ánh mắt của cô khi nhìn về phía anh giống như bắt được một cọng rơm cuối cùng. Cô lắp bắp nói: "Hình... Hình như tôi bị rắn cắn."

Rắn?

Trì Hằng bước đến nhảy xuống hố rồi rắc bột đuổi rắn ở xung quanh.

Ý thức của Tần Lệ đã có chút mơ hồ.

Cô liền nhẹ nhàng ngồi xuống đất, thầm nghĩ tay chân tê cứng rồi, có phải là sắp chết hay không?

Ánh sáng quá mờ nên Trì Hằng không thấy rõ vết cắn trông như thế nào.

Trì Hằng nhíu chặt mày, nói: "Tôi không biết rắn này có độc hay không, bây giờ đưa đến trạm y tế chắc chắn không kịp. Để tôi rạch chỗ thịt này rồi lấy máu độc ra giúp cô."

Nói rồi anh lấy dao ra định rạch một đường trên đùi Tần Lệ.

Tần Lệ lập tức hoảng sợ. Khi mũi dao vừa chạm vào đùi, cẳng chân của cô liền co lại.

Loảng xoảng một tiếng, dao rơi trên mặt đất.

Tần Lệ thấy khuôn mặt lạnh lùng như bị bao trùm bởi một lớp băng liền vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi."

Dao đã rơi xuống đất rồi, không biết dính bao nhiêu bụi bặm, giờ có lau cũng không kịp mà còn dễ khiến Tần Lệ nhiễm trùng.

Trì Hằng trầm ngâm một lát rồi lập tức cởϊ áσ sơ mi cột vào nơi cách miệng vết thương ước chừng mười centimet.

Nửa người trên của anh chỉ còn lại một cái áo mỏng màu trắng để lộ cơ bắp rắn chắc và làn da màu đồng cổ đối lập rõ nét với cái chân trắng nõn mảnh khảnh của Tần Lệ.

Rồi lại có cảm giác hài hoà nói không nên lời.

Sau khi cột chắc, anh ấn hai ngón cái quanh miệng vết thường. Khi bàn tay chạm vào đùi, tim của cả hai đều đập thình thịch.

Giây tiếp theo, anh dùng sức đè, máu đỏ tràn ra khỏi miệng vết thương. Tần Lệ liền hít hà một hơi vì đau.

Có máu, lúc này Trì Hằng có thể nhìn thấy rõ ràng vết thương của Tần Lệ, là hai hàng dấu răng đều nhau.

Xem ra là không phải rắn độc.

“Không có độc.”

“Không có độc?”

"Ừ.”

Trì Hằng kiên nhẫn miêu tả vết cắn của rắn có độc và không độc trông như thế nào. Sau khi Tần Lệ thấy mấy chấm đỏ trên đùi mình, cô lập tức cảm thấy cái cảm giác sắp chết đã biến mất mà chân cũng không còn đau nữa.

"Cảm ơn anh! Cảm ơn anh nhiều lắm!"

"Không có gì. Cô có thể đứng lên không?"

"Hẳn là có thể." Tần Lệ chống đất chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh hố bám vào mặt đất muốn bò lên trên.

Nhưng cô đánh giá cao trạng thái hiện tại của bản thân quá rồi. Mới vừa bò được hai bước thì trượt chân, cả người ngã ngửa ra sau.

“Chậm một chút!”

Động tác của người đàn ông như dã thú mạnh mẽ, ngay khi Tần Lệ vừa trượt thì anh đã tiến lên đỡ lấy cô.

Thân thể mềm mại của cô bất ngờ ngã vào lòng ngực khiến Trì Hằng định buông tay theo bản năng, nhưng mùi hương thoang thoảng chui vào chóp làm anh ngây dại.

Bỗng dưng từng âm thanh rối loạn truyền đến đánh vỡ bầu không khí xấu hổ giữa hai người.

“Tần Lệ!”

“Lệ Chi!”

"Cô ta đi theo Lưu Hữu Sơn tới sau núi làm bậy thật à? Sao Tần Lệ lại có thể luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ?"

"Thì muốn về chứ sao? Tuy Lưu Hữu Sơn là thằng không ra gì nhưng mẹ người ta là nữ chủ nhiệm Công xã, cho dù không thể trở về thì cũng có thể tìm công việc cho cô ta, chẳng cần phải xuống đất chịu khổ có phải hơn không?"

Đột nhiên nghe được có người nhắc đến mình, Tần Lệ vừa định nói chuyện thì ngẩn người.

Lưu Hữu Sơn?

Làm bậy?

Nữ chủ nhiệm Công xã?

Sao nghe cứ quen quen thế nào ấy?

Đây không phải là cuốn tiểu thuyết về thập niên mình từng đọc à?

Bởi vì tên và vài chi tiết miêu tả nữ phụ giống hệt Tần Lệ nên cô nhớ mãi không quên.

Cô vẫn luôn nghi ngờ người quen của mình là người viết tác phẩm này.

Nếu không thì tại sao người ta lại biết chuyện cô có nốt ruồi son trên xương quai xanh?

Trong lúc Tần Lệ đang suy tư thì Lâm Đa Phúc và vài thanh niên trí thức khác đã đến.

Thấy Tần Lệ mặc áo mỏng và quần đùi bị một người đàn ông cũng ăn mặc không đàng hoàng ôm vào trong ngực. Thanh niên cao lớn cường tráng, thiếu nữ yếu đuối nhỏ xinh, da thịt hai người chạm vào nhau, bầu không khí ám muội làm cô gái nào nhìn thấy cũng đỏ mặt.

Này này này này này...

Còn không phải là mới làm chuyện ấy xong à?

Tần Lệ điên rồi! Cô ta không biết làm vậy là sẽ bị bắt nhốt, thậm chí là bị bắn chết hay sao?