Chương 30

Tô Hòa chậm rãi siết chặt tay lại, chỉ cần có cô ở đây, đừng hòng có ai hại người nhà của cô!

“Em gái, lại vào huyện à?”

Lời nói của người bán vé Cao Hồng cắt đứt mạch suy nghĩ của Tô Hòa, Tô Hòa vội vàng cười ngọt ngào, nhét cho cô ấy hai cái trứng luộc: “Trứng gà nhà, không đáng bao tiền, chị và chú tài xế mỗi người một quả.”

Cao Hồng từ chối một lúc, sau cùng vẫn nhận.

Tuyến đường này có hai nhân viên bán vé và hai tài xế thay ca, hôm qua khi Tô Hòa về không phải ca của Cao Hồng.

Hai người bắt đầu tán gẫu, Tô Hòa cố ý gợi chuyện, Cao Hồng lại là người không có tâm nhãn gì, gần như nói hết cả mười tám đời tổ tông.

Sau cùng nói tới chiếc xe khách nhỏ này, Cao Hồng bĩu môi: “Trong công ty giao thông công cộng chỉ có chiếc này là tàn nhất, nhưng cũng bó tay, công xã Hòe Hoa nghèo nhất, người có thể đi xe khách vốn không nhiều.

Nhìn xem công xã Khởi Bình và công xã Hướng Dương người ta, đều là xe mới bóng loáng, ngồi rất thoải mái…”

Tô Hòa thầm nghĩ, ông cụ Tô cũng nói máy kéo ở huyện quy cho công xã Khởi Bình và công xã Hướng Dương dùng, xem ra thời này kinh tế vẫn là trên hết!

Xem ra muốn giải quyết vấn đề tận gốc thì phải khiến công xã Hòe Hoa giàu lên…

Sau khi xe tới bến, Cao Hồng tỏ vẻ lưu luyến: “Em gái, hôm nào em về công xã Hòe Hoa, chị để dành cho em một chỗ tốt.”

“Chị Cao, em cũng không chắc, chị không cần để dành cho em đâu.”

“Vậy được, đợi lần sau chúng ta nói chuyện tiếp.”



Tô Hòa ra khỏi bến xe, tới nhà Tô Vĩnh Thạch.

Nhà Tô Vĩnh Thạch khóa cửa, nhà cách vách phía tây cũng khóa cửa, chỉ có cửa nhà ông Cát phía đông đang khép hờ.

Tô Hòa do dự một chút, đi lên gõ cửa.

“Ai vậy?”

Theo một giọng nói thiếu kiên nhẫn, một ông già từ trong nhà đi ra.

Tô Hòa cười vừa ngọt vừa ngoan: “Ông Cát, cháu là Tiểu Hòa!”

Ông Cát lạnh mặt: “Tôi chẳng cần biết cô là Tiểu Hà, Tiểu Giang hay là Tiểu Hải, tôi cũng không quen cô, cô gõ cửa nhà tôi làm gì?”

Tô Hòa: ….

Chẳng trách Tào Hồng Mai nói tính cách của ông Cát này kỳ dị, quả nhiên không đi đường bình thường!

“Ông Cát, cháu là cháu gái của Tô Vĩnh Thạch nhà bên, trong nhà không có ai, cho nên muốn ở nhà ông một lát.”

Ông Cát nhìn Tô Hòa một cái: “Không chào đón.”

Nói xong, quay người đi vào nhà, đóng cửa cái rầm.

Nếu người bình thường bị đóng cửa như vậy chắc chắn rất ngượng, nhưng Tô Hòa chẳng để bụng.

Người ta cũng không quen cô, từ chối là chuyện rất bình thường.

Tô Hòa ăn hai cái bánh rán mua ở sở giao dịch, đang muốn đi dạo xung quanh, phía đối diện có một người phụ nữ trung niên đi tới.

Tô Hòa nhìn thấy bà ấy lấy chìa khóa mở cửa căn nhà phía tây, vội đi tới cười nói: “Thím là thím Tiền nhỉ? Cháu là cháu gái của Tô Vĩnh Thạch, Tô Hòa.”

Tiền Huệ Phương quan sát Tô Hòa, hời hợt nói: “Ồ, có chuyện gì sao?”

“Thím hai cháu kể về thím không ít, nói thím và chú Tề đều là công chức ưu tú ở xưởng máy móc. Đặc biệt là thím Tiền, tuy là đồng chí nữ nhưng có thể đảm đương một cõi ở xưởng máy móc, có thể xưng là tấm gương của phụ nữ.

Cho nên cháu luôn muốn tìm cơ hội học hỏi thím, hôm nay cuối cùng cũng gặp được thím.”

Khi Tô Hòa nói những lời này, biểu cảm cực kỳ chân thành, ngữ khí chân thật, giống như người hâm mộ gặp được thần tượng vậy!

Tiền Huệ Phương vốn dĩ thờ ơ lập tức cười tươi như hoa: “Ây dô, đâu có khoa trương như cháu nói?

Tuy năm ngoái quả thực thím đã được bình chọn là công chức ưu tú, nhưng cũng không đến mức là tấm gương gì, cô gái như cháu dẻo miệng thật đấy.”

Tô Hòa cười híp mắt nói: “Thím Tiền, thím đừng khiêm tốn nữa! Thím hai cháu cháu biết, có chút tâm nhãn. Nếu không phải thím cực kỳ ưu tú, bà ấy sẽ không nói như thế.”