Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Thủ Trưởng Tháo Hán Xin Đừng Lấy Oán Trả Ơn

Chương 2

« Chương Trước
Lý Kiều Kiều là con gái cả rất được chiều chuộng trong nhà, gia đình còn chi tiền cho cô ta đi học nhưng Lý Kiều Kiều học hành rất tệ, hay so bì, nhan sắc cũng chỉ trung bình, như vậy mà cứ lêu lổng đến năm nay tốt nghiệp, ngày ngày chỉ đi chơi với những người bạn ngu ngốc cùng tệ như mình. Còn một đứa con trai nhỏ Lý Kiến Quân năm nay 15 tuổi, cũng không đi học mà chỉ phơi phới ngoài đường, một thằng nhóc con lưu manh, nhưng vẫn được chiều chuộng nhất, có lẽ trong mọi gia đình đều chiều chuộng đứa con út nhất.

Nhưng tất cả tình thương yêu của cha mẹ đều không liên quan gì đến Lý Lộc Khê, thậm chí còn khác biệt một trời một vực.

Có lẽ vì đã có một đứa con gái rồi nên ngay từ nhỏ Lý Lộc Khê chưa bao giờ được no bụng, hồi bé không có sữa mẹ nuôi dưỡng, đói bụng chỉ có vài thứ canh dư thừa nhỉnh vào bánh đặc để ăn qua loa. Từ ba tuổi đã phải làm việc nhà cho gia đình này, chỉ cần sai sót đôi chút là bị đòn. Nói ra cũng không biết cô bé có thật sự không biết nấu ăn hay cố tình làm vậy, hồi nhỏ khi Trần Chiêu Đệ bảo cô nấu cơm thì cô hoặc là đánh đổ bát đĩa, hoặc là bỏ quá nhiều muối hoặc gia vị khác vào, hoặc là thực sự đói quá nên lén ăn vụng một ít, mặc dù mỗi lần đều bị đánh đập và đói bụng dữ dội, nhưng sau vài lần như vậy Trần Chiêu Đệ đã bỏ ý định bắt Lý Lộc Khê nấu cơm. Từ đó bắt đầu bóc lột sức lao động của Lý Lộc Khê ở những nơi khác, có thể nói ngoại trừ nấu ăn ra thì mọi việc nhà đều do Lý Lộc Khê làm, bắt cô đi dán hộp giấy, nhặt ve chai kiếm tiền v.v...

Căn nhà mà gia đình này đang ở là do Lý Thiết Trụ được phân phối từ nhà máy sắt thép, ban đầu chỉ được phân một căn hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng nhờ Lý Thiết Trụ hối lộ nên được phân cho căn ba phòng ngủ một phòng khách hiện tại, cùng với một gian nhỏ dùng để chứa đồ đạc. Lý Thiết Trụ và vợ một phòng, hai anh em Lý Kiến Quốc và Lý Kiến Quân một phòng, Lý Kiều Kiều một mình một phòng. Còn Lý Lộc Khê chỉ có thể chui rúc trong gian phòng nhỏ hẹp tối tăm dùng để chứa đồ, bên trong chỉ có một chiếc giường nhỏ một mét và một tủ nhỏ xíu.

Người nằm trên chiếc giường chật hẹp trong gian phòng tối tăm ấy không biết đã mở mắt từ lúc nào, ngơ ngác nhìn căn phòng tối tăm, bức tường cũ nát sắp đổ, cảm giác chiếc giường cứng ngắc làm xương cốt đau nhức.
« Chương Trước