Chương 13: Bé Con Ăn No Rồi 2

Chẳng qua, Dữu Dữu dễ nuôi, chỉ là thấy bánh bột ngô dưới giỏ tre, hai tròng mắt đen trắng rõ ràng lập tức sáng trong suốt.

Lưu Lan Hương dán bánh bột ngô ăn thừa giữa trưa lên nồi hâm nóng, đem tới trước mặt Dữu Dữu: “Còn nóng đó, chờ nguội hãy ăn.”

Dữu Dữu thật sự rất đói bụng.

Bà nội và hai bác gái của cô bé rất tiết kiệm, bình thường lúc múc cháo, luôn keo kiệt, chia lương thực phụ bánh mì, cũng chỉ cho Dữu Dữu một miếng nhỏ.

Trước đây đều là mẹ lặng lẽ bỏ bớt một miếng ăn, chờ thu dọn xong quay về phòng sau đó mới nấu bữa ăn cho cô bé.

Hiện giờ mẹ không ở bên cạnh, Dữu Dữu chỉ có thể bị đói, mỗi ngày ban đêm khi đi ngủ, đều có thể nghe thấy tiếng bụng nhỏ của mình kêu ùng ục.

Bánh bột ngô rất thơm, Dữu Dữu cầm chặt, ngửi một hơi thật sâu, cắn một cái miếng nhỏ.

Cô bé không nỡ ăn quá nhanh, sợ ăn sạch, bụng còn chưa lấp đầy, phải có nước uống, thì dễ dàng ăn no rồi.

“Thím ơi, có thể cho cháu một chén nước không?” Dữu Dữu rụt rè hỏi.

Trái tim của Lưu Lan Hương cũng sắp tan chảy, nhanh chóng cầm một cái chén tráng men đi lấy nước.

Thím Lan Hương đối xử với Dữu Dữu rất tốt hỏi han ân cần, ánh mắt đó tràn đầy thân thiết.

Tiểu bánh bao cắn bánh bột ngô, lại thêm một ngụm nước, đáy lòng nghĩ tới mẹ.

Thật nhớ mẹ!

Nhưng mẹ yên tâm, Dữu Dữu sẽ chăm sóc mình tốt!

Đến lúc đó gặp lại, cô bé vẫn là một Dữu Dữu trắng trẻo mập mạp!

Mặt trời xuống núi, đội sản xuất mới tan tầm.

Khi Dữu Dữu đi nghiêm túc nói lời cảm ơn, cái miệng nhỏ nhắn cực kỳ ngọt, nhìn vẻ mặt từ ái của Lưu Lan Hương.

Thế nhưng, khi cô bé mới vừa ra khỏi cửa, thì đυ.ng vào người ta.

Người Dữu Dữu tình cờ gặp chính là con dâu của thím Lan Hương.

Cô ta chải mái tóc dài, thoạt nhìn rất trẻ, cũng thanh tú nhã nhặn, nhưng ánh mắt ưu thương.



Đây là người lớn bi thương nhất, Dữu Dữu từng gặp ở trong thôn này.

Hứa Vi Vi vừa trở về, vẻ mặt của Lưu Lan Hương lập tức trở nên co quắp bất an.

Bà ta thu xếp đồ ăn, nói: “Đói bụng lắm nhỏ? Mau tới ăn cơm.”

Hứa Vi Vi không phản ứng bà ta, cúi đầu, ngồi ở trước bàn bát tiên.

Thế nhưng, ánh mắt cô ta vẫn lưu về phía ngoài phòng, nhìn bóng dáng nho nhỏ của Dữu Dữu.

Nếu không phải bởi vì mẹ chồng, chỉ sợ con gái của cô ta, lớn cỡ đứa nhỏ này.



Dữu Dữu ăn uống no đủ về đến nhà.

Ở nhà chính, cô bé vừa lúc mặt đối mặt gặp phải Mạnh Kim Ngọc.

Mạnh Kim Ngọc thấy cô bé thì tức giận, nhưng sẽ không dại dột tìm cô bé gây phiền phức trước mặt mọi người, chỉ liếc mắt nhìn cô bé một cái, xoay người rời đi.

Dữu Dữu vô tư, ngoan ngoãn đi đến trên ghế ván gỗ, cùng ăn cơm với mọi người trong nhà.

Lần này, cô bé lấp đầy bụng tồi trở về, cuối cùng có thể ăn no!

Sau cơm chiều, Mạnh Kim Ngọc mở nước, bảo Khương Thành và Khương Quả cùng nhau hỗ trợ, tắm rửa cho Thiện Thiện.

Cô ta nhìn qua rất thả lỏng, thường thường còn muốn lấy nước vẩy khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Thiện.

“Mẹ! Anh trai vẩy bắn tung tóe tới con!” Khương Quả nói.

Mạnh Kim Ngọc vui vẻ, cầm lấy gáo nước bắt đầu vẩy lên người Khương Thành.

Khương Thành trốn tránh, lại chọc Khương Quả cười ra tiếng.

Mấy người này hòa thuận vui vẻ, tiếng cười quanh quẩn, chậm chạp không có tản đi.

Dữu Dữu cũng muốn cùng chơi với anh trai chị gái và em trai.

Cô bé đi phía trước hai bước, ý đồ tới gần, lại bị Mạnh Kim Ngọc liếc mắt một cái.

Mạnh Kim Ngọc nói: “Hai người các con biểu hiện tốt, giúp mẹ tắm rửa cho em trai, một lát nữa cho mỗi đứa một viên Đại Bạch Thố.”



Vẻ mặt của Khương Thành và Khương Quả kinh ngạc vui mừng, tuy là đứa trẻ lớn mười hai tuổi, cũng không ngăn cản không được sự hấp dẫn của kẹo sữa.

Khương Thiện thấy, cũng trông mong nhìn.

Mạnh Kim Ngọc cười xoa đầu cậu bé: “Thiện Thiện cũng có.”

Nói xong, cô ta thản nhiên quét quá Dữu Dữu một cái: “Dữu Dữu không giúp đỡ, không thể ăn Đại Bạch Thố.”

Dữu Dữu xoay người chạy đi.

Cô bé là đứa trẻ có cốt khí!

Nhưng mà --

Dữu Dữu có cốt khí cũng rất muốn ăn Đại Bạch Thố.

Tiểu bánh bao uất ức nằm ở trên giường, trong phòng còn đèn sáng, nhưng cô bé cảm thấy không có tinh thần gì, mơ màng ngủ thϊếp đi.

Đêm nay, Dữu Dữu lại mơ một giấc mộng.

Trong mơ, cô bé còn nhìn thấy một người.

Người kia thoạt nhìn rất gian nan, như là cần trợ giúp.

Dữu Dữu không hề nghĩ ngợi, dựa vào bản năng phản ứng tiến lên hỗ trợ.

Nhưng không nghĩ tới, cô bé thế nhưng lại không động đậy được, giống như bị vây khốn thật sâu.

Dữu Dữu khóc lớn lên.

Đột nhiên, người nọ sốt ruột quay đầu lại.

Lúc này, Dữu Dữu nhìn thấy.

Là mẹ, là mẹ của chính cô bé!

Nhưng mà, mẹ hiện giờ ở nơi nào?

Ở trên người mẹ, rốt cuộc đã xảy ra cái gì?