Chương 4

Đối với tửu lầu tổ tiên truyền lại này, người có kỹ năng tốt nhất sẽ được chọn từ mỗi thế hệ con cháu để điều hành nó.

Sau khi ông nội cô tiếp quản nhà hàng, ông không còn người thân nào khác, ông có một người con thân sinh là ba cô, mà ba cô chỉ có một người con gái. Chính vì thế sự kế thừa này biến thành đơn mạch tương truyền.

Tửu lầu nhà họ chỉ có một gian, phía trước là tiểu lâu hai tầng, phía sau là một đại viện, còn cả mấy gian phòng vây quanh sân. Nó khác với các loại kiến trúc Tây Phương ở Hải Thành, là kiểu kiến trúc rất cũ kỹ.

Tòa nhà nhỏ của họ đã được lưu truyền từ rất lâu rồi. Sau trăm năm thăng trầm, cứ vài năm nó lại phải được những người thợ già sửa chữa cẩn thận.

Ngay từ đầu, Liêu Thanh Hoan chưa bao giờ nghĩ rằng tửu lầu nhà mình có thể tồn tại sau chiến tranh, toàn kiến trúc cũ kỹ như vậy mà tồn tại được tận hơn bốn mươi năm. Nếu không được bảo trì cẩn thận, rất có thể nó sẽ sụp đổ. Đó là lý do cô rất đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy lại tửu lầu quen thuộc.

Hiện tại tửu lầu này đã được cải tạo lại, ngoài việc giữ nguyên hình dáng hoàn chỉnh, các bức tường bên ngoài được sơn màu trắng. Trên đó có dòng chữ hình vuông lớn màu đỏ: "Phục vụ nhân dân". Tấm biển treo trước cửa đã biến mất, thay vào đó là Tiệm cơm Hòa Bình, phía trên có một ngôi sao năm cánh màu đỏ tươi.

Liêu Thanh Hoan đứng ở ngoài cửa, trìu mến nhìn tòa nhà nhỏ trước mắt. Cô còn chưa kịp bình tĩnh lại, một cô gái mặc áo khoác trắng, thắt bím tóc đã đi tới mở cửa.

"Liêu Thanh Hoan, cô đang làm gì vậy? Dù sao cô cũng là đầu bếp duy nhất ở đây. Đã tới muộn rồi còn không mau vào bếp làm việc đi, đứng đờ ra ở đây làm gì? Vốn dĩ cửa hàng chẳng buôn bán được gì, còn lười như vậy. Nếu cô không muốn làm thì cút đi, kẻo ở đây chướng mắt.”

Cô gái đó có đôi má gầy, nhìn Liêu Thanh Hoan với vẻ ghê tởm, thái độ nói chuyện cũng cực kỳ khắc nghiệt.

Sắc mặt của Liêu Thanh Hoan tối sầm lại. Đây là một nhân viên phục vụ tại Tiệm cơm Hòa Bình, tên là La Thuý Phương, người này vào làm cùng lúc với nguyên chủ. Đối phương luôn có ác ý với nguyên chủ, thái độ giễu cợt châm chọc là chuyện thường tình. Tuy nguyên chủ là đầu bếp hạng ba, nhưng cô ấy rất không được ưa chuộng bởi hình dáng và tính cách, quả thực không có địa vị.

Thông thường, một tiệm cơm sẽ có quản lý tiệm cơm, đầu bếp hạng nhất, đầu bếp hạng hai, đầu bếp hạng ba và các nhân viên phục vụ. Tiệm cơm Hoà Bình có đầy đủ những vị trí này, thậm chí việc làm ăn buôn bán trước kia không tồi chút nào.

Nhưng sau đó không biết là vì sao mà quản lý tiệm cơm bị bắt quả tang không mang theo sổ đỏ nhỏ, trực tiếp bị cách chức. Đầu bếp hạng nhất và một người phục vụ làm rách một đôi giày và cũng bị bắt. Không biết tại sao đầu bếp hạng hai xui xẻo giúp người ta giấu đồ, chẳng bao lâu đã bị bại lộ, cũng trực tiếp giáng chức.

Sau này, cũng có quản lý và đầu bếp hạng nhất được phân bổ tới đây, tất cả đều bị giáng chức hoặc cách chức với nhiều lý do khác nhau. Dần dà, không có ai dám đến Tiệm cơm Hoà Bình.

Sau đó, người phụ bếp không biết sử dụng nguyên liệu một cách đúng đắn như nguyên chủ lại trở thành đầu bếp duy nhất của tiệm cơm này. Ngoài ra chỉ có hai người phục vụ và một người hỗ trợ gọi món.

Trong cửa hàng có nhiều người gặp chuyện như vậy, chung quanh xưởng còn có tin đồn rằng Tiệm cơm Hòa Bình bị lỗi phong thủy. Kỹ năng nấu nướng của nguyên chủ lại tầm thường nên rất ít người chịu đến ăn, vì vậy La Thuý Phương mới nói cửa hàng không buôn bán được gì.

Cái gì mà lỗi phong thuỷ chứ, người sống ở tửu lầu từ nhỏ như Liêu Thanh Hoan tỏ vẻ đây đều là lời bịa đặt. Tửu lầu nhà họ đã mở nhiều năm như vậy, việc buôn bán đắt như tôm tươi, lỗi phong thuỷ ở chỗ nào chứ?

Không đúng, là tửu lầu nhà họ Liêu họ nhận người, chỉ duy nhất người họ Liêu mới chống đỡ lại được.

“Mấy cái thứ đồ cô làm ra ngay cả chó cũng không thèm ăn, chẳng trách nhiều công nhân ở nhà máy bên ngoài lại vòng qua cửa hàng ta như vậy. Tất cả là vì tay nghề của cô dở tệ, cô đừng chiếm vị trí này làm gì nữa cho chật chỗc cút đi càng sớm càng tốt đi cho rảnh nợ.”

La Thuý Phương còn hết sức móc mỉa, nghe đến đây máu nóng Liêu Thanh Hoa bốc lên không ngừng.