Chương 39

Những người khác trước đều bị chấn động trước tin tức của Tiền Ái Anh, chỉ có Lâm Tú Quyên vẻ mặt bình tĩnh: "Chị dâu, chị ăn cơm chưa, có muốn ăn cùng nhau không?"

Tiền Ái Anh vừa định nói bà ba kia đang khóc lóc la lối ầm ĩ ở nhà, làm gì có tâm trạng ăn cơm, quay đầu lại liền nhìn thấy cá trên bàn, cô ấy nuốt nước miếng, cố gắng rời tầm mắt nhìn Hồ Yến Hoa: "Mẹ, mẹ phải về nhìn xem, bà ba cứ ôm lấy tay cha khóc lóc."

Mặc dù những lời này của Tiền Ái Anh là nói giảm nói tránh, nhưng mọi người đều biết bà ta sẽ khóc lóc như có người treo cổ.

Không đợi Hồ Yến Hoa trả lời, Lâm Tú Quyên đã lên tiếng trước: "Không gì quan trọng bằng ăn cơm, chị dâu chưa ăn thì vào ăn chút đi."

Tiền Ái Anh xoa bụng, thấy mẹ chồng cũng không lên tiếng phản đối, cuối cùng không thể từ chối lời đề nghị hấp dẫn này của Lâm Tú Quyên.

Lâm Tú Quyên liếc nhìn mẹ, chị dâu và anh hai trên bàn, sau đó nghĩ tới những người còn lại trong nhà, đứng dậy đi vào bếp lấy một cái bát, gắp một ít cá nguyên vị và cá hấp ớt vào bát, sau đó mới nói với Tiền Ái Anh: "Lát nữa chị dâu mang về nhé, có lẽ cha và anh cả cũng chưa ăn."

Tiền Ái Anh nhớ tới hành vi khóc lóc la lối của Trương Vĩnh Phương trong sân, nhỏ giọng nói: "Chỉ sợ tối nay không thích hợp mang về, nếu bà ba nhìn thấy có khi lại đòi chia ra."

Hồ Yến Hoa nặng nề đặt đũa xuống: "Bà ta còn đòi chia sẻ cái gì, lúc trước khi chúng ta nhận nuôi ra ngoài chẳng lẽ không có nghĩa, sao vậy, nhận được lợi ích rồi còn muốn chúng ta trở về." Chỉ cần nghĩ đến bà già độc ác này dám can thiệp vào hôn sự của Lâm Tú Quyên, Hồ Yến Hoa lại không ngăn được lửa giận trong lòng.

Lâm Tú Quyên gắp một miếng thịt cá vào bát Hồ Yến Hoa, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, mẹ ăn đi, đừng vì loại râu ria mà ảnh hưởng sức khỏe, cho dù bà ta thật sự tới làm mối thì chúng ta cũng có thể từ chối, cho nên mẹ đừng tức giận, không đáng."

Tiền Ái Anh lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Tú Quyên, luôn cảm thấy gần đây cô em chồng này rất khác lạ, thông minh hơn trước rất nhiều. Bây giờ nghĩ lại, cô ấy cũng bị dáng vẻ khóc lóc la lối của Trương Vĩnh Phương vừa rồi làm cho sợ hãi nên mới vội vàng chạy tới.

Tạ Viễn đình nắm chặt đôi đũa trong tay, trợn tròn mắt, những người này sao lại đáng ghét như vậy, chị dâu đã nói không tái hôn rồi, bọn họ nghe không hiểu sao?

Lúc này trong bát có thêm một miếng cá, Tạ Viễn Đình vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt ôn hòa của Lâm Tú Quyên, trong lòng lập tức thả lỏng ra, cô bé phải tin tưởng chị dâu mới đúng.

Mặc dù Lâm Tú Quyên đã khuyên nhủ mọi người, nhưng tất cả mọi người vẫn bị ảnh hưởng, điều trực quan nhất là cá trên bàn vẫn chưa ăn hết, Hồ Yến Hoa đã đặt bát đũa xuống, lau khoé miệng: "Mẹ về xem sao, Tú Quyên con yên tâm, có mẹ ở đây, không ai có thể ép buộc con làm điều con không muốn."

Không phải Hồ Yến Hoa không tin Lâm Ái Quốc, mà Trương Vĩnh Phương đã quen đóng kịch, dù sao cũng là mẹ ruột của ông, lỡ đâu dùng cái chết ép buộc, ông nhất đời hồ đồ buột miệng thì sao?

Trên mặt Lâm Tú Quyên lộ ra nụ cười, cô gật đầu với Hồ Yến Hoa: "Vâng, mẹ, con tin tưởng mẹ, con cùng mẹ đi xem một chút."

Hồ Yến Hoa vô thức cau mày: "Con đi làm gì, con ở nhà đợi là được." Mụ già kia không bao giờ nói được câu nào tử tế, bà không muốn làm bẩn lỗ tai Tú Quyên.