Chương 44

Lâm Tú Quyên nhìn dáng vẻ thận trọng của Hồ Yến Hoa, đột nhiên cảm thấy bà có chút đáng yêu, cười nói: "Đương nhiên giải quyết rồi, hội phụ nữ phụ trách những việc này, hôm nay chỉ có thể tạm thời doạ bà ta, chờ người hội phụ nữ tới, chắc là bà ta sẽ không bao giờ dám nói lung tung nữa."

"Vậy thì tốt." Lúc này Hồ Yến Hoa mới thực sự yên tâm, mặc dù bà biết công xã có hội phụ nữ, nhưng bình thường mọi người đều là người thành thật, sợ nhất là những lãnh đạo này, cho nên không ai nghĩ đến việc đích thân đi gặp bọn họ.

Lâm Tú Quyên đưa tay vỗ nhẹ vào vai Hồ Yến Hoa: "Mẹ, mẹ yên tâm, hiện tại không ai có thể tùy tiện bắt nạt con."

"Tú Quyên, hôm nay con làm rất đúng, ở nông thôn chúng ta, phụ nữ không đanh đá một chút thì làm sao có chỗ đứng." Trước kia Lâm Tú Quyên thích Chu Thần, nên sợ Chu Thần ghét bỏ mình, lúc nào cũng làm ra vẻ ăn nói nhỏ nhẹ bắt chước người thành phố, cho dù có người trêu chọc cô cũng không thèm tranh cãi trực diện với bọn họ, điều này không tệ, nhưng dù sao đây cũng là nông thôn, chỉ có đanh đá mới không bị bắt nạt.

Lâm Tú Quyên dường như biết sự lo lắng của bà: "Con hiểu rồi. Mẹ, ở nhà còn có hai đứa nhỏ, con về trước."

"Đợi lát nữa mẹ bảo cha con ngày mai tìm người đến làm việc nhà con, sáng mai chúng ta sẽ đến hội phụ nữ ở công xã." Lần này nhất định phải trừng trị Trương Vĩnh Phương, nếu không cũng không biết cô sẽ lại gặp phải chuyện xấu gì.

——

Tạ Viễn Đình nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, trên mặt lộ ra nụ cười, quay đầu nhìn Tạ Viễn Hướng: "Chắc chắn là chị dâu đã trở về." Nói rồi lộc cộc chạy ra cổng sân.

Lâm Tú Quyên đẩy cổng ra đã thấy cô bé đang ngẩng đầu nhìn mình, vẻ mặt lo lắng: "Chị dâu, chị có sao không, bọn họ không bắt nạt chị chứ?"

Lâm Tú Quyên bị lời nói của cô bé chọc cười: "Không sao, bây giờ không ai dám bắt nạt chị dâu đâu."

Tạ Viễn Hướng thấy vẻ mặt nhẹ nhàng của Lâm Tú Quyên thì không khỏi thở hắt ra, chút lo lắng trong lòng cũng biến mất theo hơi thở này.

Nhìn thấy phản ứng của Tạ Viễn Hướng, Lâm Tú Quyên không khỏi cười thầm, dáng vẻ kiêu ngạo này khiến cô muốn trêu chọc cậu, tiến lên một bước xoa đầu cậu: "Đừng lo lắng, chị dâu thực sự không sao."

Tạ Viễn Hướng mất tự nhiên xoay người đi, bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai lo lắng cho chị."

"Viễn Hướng, em không đúng rồi, miệng chê nhưng cơ thể lại thành thật, sau này sẽ không lấy lòng được các cô gái." Lời nói cuối cùng, mặt mày Lâm Tú Quyên đều mang theo ý cười.

Tạ Viễn Hướng không nhịn được lườm cô, giống như muốn nói cô nhạt nhẽo, sau đó đi thẳng về phòng không quay đầu lại, Lâm Tú Quyên lại ôm bụng cười không đứng dậy được, Tạ Viễn Đình thì lo lắng nhìn cô: "Chị dâu, chị đừng giận anh hai, anh ấy chỉ không biết nói gì thôi."

Lâm Tú Quyên sờ sờ đầu cô bé, dịu dàng nói: "Chị dâu biết, chị đang nói đùa với anh hai em thôi."

Thấy cô không có biểu hiện tức giận, Tạ Viễn Đình mới dần dần yên lòng, sau đó giục Lâm Tú Quyên trở về phòng đi ngủ.

Đêm nay Trương Vĩnh Phương ngủ không ngon, nằm mơ liên tục, một lúc lại mơ thấy Lâm Tú Quyên thực sự đến cục công an, người cục công an vừa đến đã trực tiếp bắt bà ta, cho dù bà ta xin tha thế nào cũng không được.

Lâm Thiết Trụ bị Trương Vĩnh Phương nhe nanh múa vuốt đánh thức, ông ta sốt ruột nói: "Buổi tối không ngủ được nên đấm người à?"

Trương Vĩnh Phương sắc mặt tái nhợt nói: "Ông này, tôi mơ thấy con bé Lâm Tú Quyên kia gọi người ở cục công an đến bắt tôi, tôi lo lắng lắm, biết đâu nó còn có thủ đoạn nào khác."