Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Tôi Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 1: Sốt cao

Chương Tiếp »
Huyện Thạch Lâm, công xã Hồng Kỳ, đại đội sản xuất số 7, tiểu đội 6, thôn Tống Gia.

Lúc này, đại viện Tống Gia đã loạn hết lên. Bảy tám người đứng thành vòng tròn trong sân, tất cả đều nhìn chằm chằm một người phụ nữ mỏng manh đang ôm đứa bé trong ngực.

“Chỉ là rơi xuống sông nên hơi nóng sốt thôi. Có cần nhất thiết phải lên bệnh viện huyện khám bệnh không? Một đứa ngốc từ khi nào trở nên đáng giá như vậy thế?”

“Em dâu ba à, tôi làm chị dâu cả nên nói với các người điều này. Năm ngoái đứa con thứ hai của tôi không phải cũng mắc mưa sao, cũng bị cảm với nóng sốt, tìm tùy tiện một ông thầy thuốc kê cho 2 liều thuốc hạ sốt là được rồi. Đâu cần phải đi bệnh viện.” Một người phụ nữ với làn da ngăm đen, dáng người tráng kiện, tướng mạo tính cách mạnh mẽ trừng mắt đứng chống nạnh ngoài sân, giọng lớn đến nỗi phá tan tầng mây xanh: “Cô kiểu này nên người trong thành mới có việc mà làm, cứ phải lãng phí tiền đi bệnh viện huyện khám bệnh!”

Đầu năm nay, mỗi làng đều có thầy thuốc, nhà ai có người đau ốm bệnh tật đều đi lấy thuốc chỗ này. Tuy không nhiều loại dược phẩm, nhưng những loại thuốc cơ bản như hạ sốt, cảm cúm đều có đủ, quan trọng là đồng giá một phân tiền.

“Chị dâu, con của chị với con gái tôi sao có thể giống nhau được? Con trai chị năm ngoái đã là 16 tuổi, còn là vào mùa hè. Còn con gái tôi vài ngày trước mới qua sinh nhật lần thứ 8, bây giờ còn là đầu xuân, ngày lạnh như vậy, đừng nói đứa trẻ nhỏ, ngay cả người lớn rơi xuống sông cũng chưa chắc chịu nổi đâu.” Giọng người phụ nữ ôn nhu mang thêm vài phần nghẹn ngào vang lên, đôi tay ôm thật chặt đứa bé trước ngực, kiên định nói: “Mẹ, trước đó thầy thuốc Hoàng đã nói bệnh của Tứ nha đầu đã biến chuyển thành viêm phổi, ông ta trị không hết, nói chúng ta đưa đến bệnh viên huyện chữa trị. Mẹ cho con xin hai khối tiền để đưa đứa nhỏ đi khám bệnh.”

“Nó chỉ là một đứa con gái, còn là một đứa ngốc, sao có thể so sánh với Nhị hài tử nhà tôi? Em dâu à, tôi nói cô đến như vậy rồi, cô còn không hiểu ý tôi sao? Trong nhà có tiền thì để dành đấy cho mấy đứa con trai cưới vợ. Còn xin tận hai khối tiền? Cô sao lại không suy tính kỹ như vậy? Hai khối tiền đấy có thể mua được mười mấy cân lương thực. Tiết kiệm một chút đó đủ để cho một nhà chúng ta ăn được rất nhiều ngày.” Nữ nhân tính cách mạnh mẽ lớn giọng đáp lại, chống nạnh gầm thét nói tiếp: “Tôi nói rồi, loại ngu ngốc như Tứ nha đầu, tốt hơn hết nên trực tiếp nhốt vào chuồng heo, tránh việc đi khắp nơi gây rắc rối. Hồi trước đứa con gái ngốc nhà lão Lý ở đại đội sản xuất số năm cũng bị nhốt trong chuồng heo, mỗi ngày đều an ổn trong đó, nhiều năm như vậy rồi cũng không gây rắc rối gì.”

“Bác gái lớn ơi, Tứ muội với con gái ông Lý hai người khác biệt nhau. Tứ muội xưa nay chưa từng đi đánh người lung tung. Trong chuồng heo vừa lạnh vừa thối như vậy, sao có thể đem nhốt em ấy trong đó được?” Bên cạnh người phụ nữ gầy yếu là thằng bé ước chừng mười hai tuổi trả lời lại, trên quần áo chằng chịt những vết vá, cho dù là sợ hãi hốc mắt đỏ lên nhưng vẫn chắn trước mặt mẹ và em gái, nhất quyết không để người khác bắt nạt mẹ mình.

“Chị dâu, Tứ nha đầu còn nhỏ tuổi đã ở chung một chỗ với vợ chồng chúng tôi, về sau cũng sẽ như vậy. Tôi với chồng sau này sẽ giúp đỡ Tứ nha đầu cả đời.” Người phụ nữ gầy gò kiên định nói.

Nói xong câu đó, cô ấy quay đầu nhìn về phía mẹ chồng đang đứng bên cạnh, nói: “Mẹ, cho con xin hai khối tiền, con mang đứa bé đi bệnh viện huyện khám. Nếu còn không mau đi bệnh viện, Tứ nha đầu có thể sẽ không có khả năng được cứu sống.”

“Tống gia từ khi nào lại có tiền cho đứa ngốc chữa bệnh? Bà già này không có tiền. Nhà này nếu có tiền cũng là cho mấy đứa cháu trai cưới vợ, cho Kiều Kiều giữ làm của hồi môn.” Lão bà Tống không chút khách khí từ chối nói.

Lão bà Tống sinh được 4 trai 1 gái, ba đứa con trai đầu đều ở thôn Tống gia cùng bà, chỉ có đứa thứ tư đi lên huyện làm công nhân, còn đứa con gái duy nhất hiện tại mới chỉ 16 tuổi, vẫn chưa đi lấy chồng. Bởi vậy những năm này, bà vẫn luôn tích góp đồ cưới cho cô con gái út của bà.



Trước mắt Tống Thanh Thanh là một khoảng đen, cả người mê man, toàn thân từ trên xuống dưới nóng như lửa đốt, tựa như lục phủ ngũ tạng có thể tan chảy thành dung nham, từng giọt mồ hôi lớn nhỏ chảy dọc khuôn mặt cô rồi rơi xuống đất. Tiếng nức nở của phụ nữ, tiếng mắng chửi, … không ngừng truyền vào tai cô, từng tiếng từng tiếng một khiến thần kinh cô đau nhói. Cô muốn mở miệng nói chuyện, để cho đám người kia bớt ồn ào. Thế nhưng toàn thân đột nhiên đau đớn, làm cho Tống Thanh Thanh chuẩn bị khôi phục được ý thức hoàn toàn lâm vào hôn mê, chỉ còn lại một vùng tăm tối.



“Bang boong boong…” một tiếng lớn vang lên.

Cửa gỗ Tống gia đang đóng chặt, đột nhiên bị người mở toang. Một người đàn ông vóc dáng khôi ngô cao lớn với làn da ngăm đen, mặt mũi tràn đầy vẻ tức giận chạy vọt vào sân, theo sau lưng là một cậu bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.

Người đàn ông vừa bước vào cửa, đám người đang hùng hổ cãi nhau đồng nhất xoay đầu lại nhìn về phía anh ta. “Lão Tam, sao anh lại quay về rồi? Không phải anh đi cùng những người khác trong đội qua núi Đại Hổ bên kia sửa đập chứa nước ư? Sao lại quay trở về nhanh vậy? Chắc không phải có người luyên thuyên cố ý giở trò nói xấu sau lưng đâu đúng không?” Lông mày chị dâu cả Tống gia Đỗ Xuân Hương nhíu lại, nhìn thấy có người tới lập tức càng trở nên khó chịu.

Lão bà Tống lông mày dựng lên, hung hăng liếc đứa con dâu thứ ba Tô Văn Nhã, mặt mũi tỏ vẻ không vui, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khó trách mọi người đều nói kẻ xấu đều không có gì tốt. Tại nhà Tống chúng ta hiền như vậy nên mới dám giở trò xấu sau lưng. Ngày thường thì giả vờ thành thật, hiện tại cũng đã hiện nguyên hình rồi à?”

“Mẹ! Chị dâu cả! Là con đã nhờ đứa nhỏ Tống Hà này theo dõi mọi việc trong nhà, có chuyện gì xảy ra thì chạy đi báo lại.”

Dáng dấp Tống Minh Hữu khôi ngô cao lớn, hắn tiến lên mấy bước, đi thẳng tới bên cạnh vợ con mình. Nhìn đứa nhỏ được quấn trong chăn bông có triệu chứng lạ, mặt mũi đỏ bừng, toàn thân run rẩy, hô hấp dồn dập, hắn đưa tay lên sờ trán, lập tức quay đầu nói với lão ông Tống: “Cha, cho con hai khối tiền, con muốn dẫn Tứ nha đầu đi bệnh viện huyện khám bệnh, Tứ nha đầu bị nóng như vậy, không thể kéo dài thêm nữa!”

“Không có tiền đâu! Nhà chúng ta lấy tiền ở đâu ra để đứa nhỏ này đi khám bệnh?” Lão ông Tống còn chưa lên tiếng, lão bà Tống đã nhảy dựng lên, vung tay áo: “Hai khối tiền cho đứa nhỏ này chữa bệnh? Lão tam, anh nghĩ tiền trong nhà này đều từ trên trời rơi xuống hả? Một người đàn ông trưởng thành trong đội chúng ta một năm cũng chưa kiếm được 30 khối tiền. Nhiêu đó tiền còn để cho việc ăn uống ngủ nghỉ. Hai khối tiền nhiều như vậy, sao anh có thể thốt ra những lời như vậy được?”

Đầu năm nay, ở mỗi khu vực, thậm chí ở mỗi đội, việc phân chia tiền dựa theo lương thực đều không giống nhau. Việc này cần dựa vào khối lượng sản phẩm, năm đó đội sản xuất chung được nhiều hay ít lương thực. Cuối năm ngoái, đội sản xuất số 7 không kiếm được nhiều tiền, vậy nên trung bình mỗi 10 điểm công việc cũng chỉ được nhận có 8 phân tiền.

Tiền bạc ở địa phương này kiếm được ít, nhưng cũng ít chỗ cần dùng đến tiền, cộng thêm việc trước đây có không ít năm mùa màng tươi tốt, Tống gia nhất định không phải không có khả năng bỏ ra được hai khối tiền này.

Tống Minh Hữu nhíu mày lại, nhưng cũng không muốn tiếp tục cùng mẹ mình cãi nhau, anh ta quay đầu nhìn về phía ông lão Tống, nói: “Cha, nếu nhà chúng ta không có tiền, con cũng không hỏi xin nữa. Chờ chút nữa con sẽ qua bên đội sản xuất vay tiền, công điểm năm nay của con sẽ bù vào hai khối tiền đó.”

Lão bà Tống vừa nghe con trai nói nửa câu đầu liền vui mừng, còn tưởng rằng đứa con này cuối cùng cũng nghe lời bà, đem đứa cháu ngốc kia đuổi ra ngoài. Không ngờ tới nửa câu sau thiếu chút nữa đã làm bà tức ngất đi.

“Thằng, thằng, thằng, … thằng con bất hiếu này, anh muốn làm tôi tức chết hay sao?” Sắc mặt lão bà Tống tái xanh, mắng thẳng vào mặt Tống Minh Hữu.

Tống Minh Hữu dường như không nghe thấy lời lão bà Tống, mắt nhìn chằm chằm vào cha mình, đợi chờ ông trả lời.

“Cha, cha nói một lời chắc chắn đi, nhà mình có tiền hay không?” Tống Minh Hữu nhìn về phía lão ông Tống, kiên nhẫn đợi.

“Ông nội ơi, ông có lòng từ bi, hãy đưa em gái cháu đi bệnh viện đi. Cháu với em cầu xin ông!” Tống Hà năm nay đã 14 tuổi, mang danh là con cả của gia đình lão Tam, từ nhỏ đã có dáng vẻ của một người làm anh, hắn kéo tay em trai Tống Khê, như muốn quỳ xuống dập đầu cầu xin lão ông Tống.

“Cầu xin ông nội!” Lúc trước còn đang đứng chắn trước mặt Tô Văn Nhã, ngay lập tức Tống Khê hiểu ý anh trai, tiến đến bên cạnh quỳ xuống đất.

Lão ông Tống đứng một chỗ nãy giờ, từ đầu đến cuối chưa từng nói một câu, lập tức cau mày, gõ gõ vào điếu thuốc lá. Cuối cùng, sau khi nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của cháu gái, ông thở dài: “Bà già, bà vào trong phòng cầm hai khối tiền mang ra đưa cho lão Tam đi. Lão Tam, con nói hai đứa nhỏ đứng lên đi, người già như ta mà chúng quỳ lạy như thế thì ra thể thống gì? Việc này nếu để người ngoài biết được thì không biết họ đồn đại như nào về nhà ta đâu!”

“Nếu vậy thì nhà ta sẽ ít tiền đi mất…”

Khuôn mặt lão bà Tống kéo dài, định nói thêm điều gì đó, nhưng bị lão ông Tống phất tay ngăn lại: “Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi…”

Mọi chuyện lớn nhỏ nhà họ Tống đều do lão ông Tống quyết định. Chỉ cần ông lên tiếng, cho dù lão bà không đồng ý, cũng chỉ có thể khó chịu, lấy từ trong phòng ra hai khối tiền, trừng mắt giao cho hai vợ chồng Tống Minh Hữu.

Nhận được hai khối tiền này, hai vợ chồng Tống Minh Hữu không dám chậm trễ, vội ôm lấy đứa con gái đang hôn mê đi lên huyện. Hai anh em Tống Hà Tống Khê mặt đầy lo lắng, vội vàng đuổi theo sau.

Sân nhà Tống gia trở lại trạng thái yên tĩnh. Chỉ có sắc mặt của chị dâu cả Đỗ Xuân Hương và lão bà Tống đen như đáy nồi, còn trừng mắt nhìn theo bóng lưng hai vợ chồng rời đi…
Chương Tiếp »