Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Tôi Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 11: Châm ngòi ly gián

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này trong phòng bếp, vợ lão Nhị Trần Quế Hoa đang cùng ba đứa con gái thổi lửa nấu cơm.

Việc nấu cơm mỗi ngày của Tống gia đều là ba người con dâu thay phiên nhau nấu. Ngày hôm nay vốn đến phiên Đỗ Xuân Hương, nhưng vì cô ta lười không muốn làm, liền trực tiếp bắt Trần Quế Hoa làm thay, Trần Quế Hoa cũng chỉ có thể cam chịu nhận lấy công việc này.

Trong Tống gia, Nhị phòng từ trước đến nay luôn cảm thấy mình thấp kém, nhất là hai vợ chồng Trần Quế Hoa, luôn cảm thấy trong bốn anh em chỉ có mỗi nhà họ không sinh được con trai, không ngẩng đầu lên với mọi người trong thôn được. Hơn nữa Trần Quế Hoa những năm này chỉ sinh được ba đứa con gái, sau đó bụng lại không có động tĩnh gì. Vậy nên cô không dám nói chuyện, thậm chí cả ngày bình thường trong Tống gia cũng phải nói thấp giọng thì thầm, không dám lớn tiếng.

Vừa mới có biến trong đại viện, bốn mẹ con Trần Quế Hoa tuy nghe thấy, nhưng cũng phải giả bộ không nghe gì, vẫn như cũ bận bịu công việc trong tay, thái thịt rửa rau làm việc tứ phía.

Đỗ Xuân Hương bị chọc tức, bị bà lão Tống đuổi đến phòng bếp làm cơm, sắc mặt khó coi như giẫm phải đuôi mèo.

Cô ta tiến vào phòng bếp, nhìn thấy mẹ con Trần Quế Hoa, lập tức khuôn mặt thay đổi, đi đến bên cạnh Trần Quế Hoa đang xào rau, ân cần hỏi: “Em dâu, hôm nay làm cơm có vất vả không? Không bằng chị giúp em một tay nhé.”

Mặt Đỗ Xuân Hương cười tủm tỉm, tựa như không biết rằng ngày hôm nay người nên nấu cơm chính là cô ta.

Tống Hạ đang cúi đầu thái thịt lập tức ngẩng lên, lẳng lặng nhìn Đỗ Xuân Hương một chút, sau đó lại chậm rãi cúi đầu xuống, ngón tay thon dài cầm dao phay cắt miếng khoai tây trên tay thành sợi.

Giọng điệu Trần Quế Hoa có chút nhỏ, nhẹ giọng đáp: “Chị dâu, không cần đâu, cơm tối rất nhanh sẽ xong ngay… Những chuyện còn lại để em làm được rồi. Đợi lát nữa là có thể ăn cơm liền.”

“Ha ha, em dâu đúng là người chịu khó, khác hẳn so với người thuộc giai cấp địa chủ xấu xa kia.” Đỗ Xuân Hương tiếp lời, đứng qua một bên lấy hạt dưa còn sót lại sau tết ra ăn, không chút do dự nói: “Con gái thứ hai nhà em Tống Thu năm nay 12 tuổi đúng không? Em không có ý định đưa nó đi học tiểu học hay sao? Chị nghe nói nhà thím Tưởng cách vách có đứa cháu gái, năm nay định sắp xếp đưa nó đi học kìa.”

Xung quanh nhà lão Tống có mấy hộ hàng xóm, thím Tưởng chính là một trong số những nhà đó. Nhà bà ấy cũng giống Tống gia, đều có bốn đứa cháu gái, trong đó đứa nhỏ nhất tuổi tác vừa vặn giống Tống Thu.

Điều kiện ở địa phương nhỏ so với trong huyện thành đều không giống nhau, trẻ con đọc được sách tương đối trễ. Trừ những gia đình có điều kiện, con trai sẽ đi học đúng tuổi, còn những gia đình bình thường khác phải đợi đến mười hai tuổi mới cho đi.

Đương nhiên… Cũng có những người dù đã lớn tuổi nhưng cả một đời đều ở nhà, chưa từng được đi học.

Động tác xào rau trong tay Trần Quế Hoa dừng lại chút, nhiều lần muốn mở miệng nói, nhưng lời vừa kịp đến khóe miệng lập tức bị đè sâu xuống bụng, cuối cùng lại tiếp tục lắc lắc nồi, nhanh nhẹn lấy muỗng đảo rau.

Tống Thu dựng thẳng lỗ tai ở bên cạnh mong đợi, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ hai chữ thất vọng, cúi đầu tiếp tục bỏ thêm củi vào lò nấu, làm cho bếp lửa xào rau càng cháy to hơn.

Trần Quế Hoa nhếch môi không nói chuyện, ba đứa con bên cạnh cũng một mực không nói không rằng. Đỗ Xuân Hương nhíu mày lại, có chút không hài lòng về phản ứng của bốn mẹ con này.

Cô ta nhướng lông mày lên tiếp tục nói: “Theo tôi nghĩ, đứa nhỏ Tống Thu này có vận khí tốt. Trước đây ít năm, tiểu học đến đại học đều bị hủy bỏ, Tống Xuân Tống Hạ hai chị em nó muốn đi học đều không có điều kiện. Năm nay tiểu học trung học được khôi phục, cơ hội của Tống Thu không phải đã đến rồi sao? Theo tôi nghĩ, nếu nha đầu này có vận khí tốt thi được lên cấp ba hoặc là đại học, vậy không phải em và lão Nhị đời này có thể cùng nhau hưởng phúc hay sao?”

“Ai, em nói nếu không phải lần này cha mẹ không cầm hai khối năm mao tiền cho đứa ngốc của vợ chồng lão Tam đi bệnh viện huyện khám bệnh, nói không chừng em và chồng em còn có thể xin lão ông lão bà Tống cho con bé Tống Thu đi học đấy. Nhiêu đó tiền đủ cho một đứa trẻ đi học cả 2 học kì.” Đỗ Xuân Hương phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, không chút khách khí mắng.

Đầu năm nay học phí tiểu học ở nông thôn không đắt lắm, học phí một học kì dao động từ một đến hai khối tiền tùy cấp, trong đó lớp một cao nhất cũng chỉ có một khối tiền.

Trần Quế Hoa sửng sốt một chút, tranh thủ lấy đồ ăn đang xào trong nồi ra đĩa, xoa xoa tay, lắp bắp nói: “Chị dâu, cha mẹ quyết định như nào thì vợ chồng em theo ý đó. Người lớn đã làm ắt đã có suy tính, em và Minh Tô không có ý kiến gì khác.”

Trần Quế Hoa nói cực kì nhỏ, tựa như tiếng muỗi kêu. Nếu không phải Đỗ Xuân Hương tai thính đứng gần, nói không chừng cô thật đúng là không nghe được Trần Quế Hoa nói gì.

Đỗ Xuân Hương đen mặt lại bĩu môi, ném đống vỏ dưa còn lại trong tay xuống đất, đá cái bếp lò bên cạnh một cái phát ra tiếng bịch.

Gia đình Nhị phòng đúng thật là! Người ta nói bùn loãng cũng có thể trát tường, còn bùn loãng như nhà này thì không. Cô đã dựng sẵn cái thang trước mặt rồi, thế mà bọn họ còn không dám bước lên, thật đúng là không có tiền đồ. Cô cũng thật hồ đồ khi tìm những người hèn nhát như vậy mà nói chuyện.

Đáy lòng âm thầm hướng về phía Nhị phòng hung hăng chửi thầm một trận, Đỗ Xuân Hương vung tay đóng sập cửa bước ra ngoài, cửa phòng bếp phát ra một tiếng bang thật lớn.

Trong phòng bếp lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, đè nén có chút đáng sợ, chỉ còn lại âm thanh cháy xèo xèo của bếp lò, cũng với mùi thức ăn nhàn nhạt lơ đãng trong không khí.

Tống Hạ chẳng biết từ lúc nào đã dừng thái đồ trên tay, lại một lần nữa bắt đầu chuyển động, nhưng bàn tay cầm dao thái khoai tây so với trước kia chặt hơn mấy phần.



Trong phòng bếp lúc phát sinh những chuyện như này, Tống Thanh Thanh cùng gia đình nửa câu cũng không biết, chỉ khi trong phòng bếp Đỗ Xuân Hương đóng sập cửa bước ra ngoài gây ra tiếng động lớn mới làm cho họ giật mình tám mắt nhìn nhau.

“Bác dâu cả lần này khẳng định lại đi tìm bác dâu thứ nói xấu nhà mình.” Tống Khê bày ra dáng ông cụ non, hé mắt nhìn qua khe cửa, quay đầu ra vẻ nghiêm túc gật đầu, sau đó hướng về phía Thanh Thanh dặn dò: “Em gái về sau nếu gặp bác dâu cả, tuyệt đối không nên đứng gần. Qua một thời gian nữa khi cây hồng trên núi ra quả, anh sẽ dẫn em đi hái. Hương vị chua chua ngọt ngọt, chắc chắn em sẽ rất thích.”

Những ngày này, vợ chồng lão Tam mặc dù biết con gái mình không còn là kẻ ngốc, nhưng vẫn đối xử với Tống Thanh Thanh như đứa trẻ mới chào đời, chuyện gì cũng muốn giảng dạy cho cô cặn kẽ, mặc kệ trước kia cô có biết hay không. Hai vợ chồng như vậy nên trực tiếp ảnh hưởng đến Tống Hà Tống Khê, cũng xem Tống Thanh Thanh như đứa trẻ ba tuổi.

“Vâng! Tất cả đều nghe theo anh trai.” Tống Thanh Thanh giòn tan đáp, khuôn mặt nhỏ đáng yêu lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, ba người Tống Thanh Thanh mới nói chưa được mấy câu, Tống Minh Hữu từ Sở gia đã quay về, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Ngay sau đó, từ bên ngoài đã vang lên tiếng lão bà Tống gọi mọi người ra ăn tối.

Ở Tống gia, chỉ có lão bà Tống mới được gọi mọi người ra ăn cơm, những người khác sau đó mới ngồi vào bàn. Nếu không, trừ ông lão Tống ngẫu nhiên ngồi vào bàn uống chút rượu trước, thì không còn bất kì ai dám nghĩ đến chuyện ngồi vào bàn cơm trước khi được gọi.

Bà lão Tống ở ngoài gọi lớn, lúc này Tống Thanh Thanh mới đi theo hai vợ chồng Tống Minh Hữu ra ngoài gặp tất cả mọi người.

Ngồi ở chính giữa là một ông lão khoảng chừng sáu mươi tuổi, tóc trắng chiếm hơn nửa đầu, mặc một cái áo màu xanh, áo ngoài màu đen, có vẻ là người lớn tuổi nhất nhà nhưng vẫn còn rất sáng suốt.

Tam phòng vừa mới vào cửa, Tống Thanh Thanh liền có cảm giác tầm mắt đối phương đang rơi thẳng trên người mình.

“Minh Hữu à, hai ngày trước ta nghe nói Tứ nha đầu đã khỏi bệnh, hiện tại xem ra không tệ.” Ông lão Tống ngồi trước bàn cơm vừa hút điếu thuốc, vừa quan sát tỉ mỉ nhất cử nhất động của Tống Thanh Thanh. Nhìn vào ánh mắt sáng ngời, hoàn toàn không giống trước đây cười ngây ngô với ông, ông lập tức gật đầu hài lòng.

“Cha, cha nói đúng lắm. Đứa nhỏ này đích thực đã khỏi bệnh rồi, nhưng còn nhiều thứ chưa biết, vẫn cần đi theo con và Văn Nhã học hỏi thêm.” Tống Minh Hữu lộ ra nụ cười thật lớn vỗ vỗ bả vai Tống Thanh Thanh, ra hiệu cho cô tranh thủ thời gian chào hỏi.

Tống Thanh Thanh cũng nghiêm túc, vội vàng hướng về phía lão ông Tống mỉm cười ngọt ngào nói: “Ông nội!”

“Tốt tốt tốt! Tứ nha đầu khỏi bệnh là tốt rồi. Hai vợ chồng nhớ chăm sóc cho kỹ vào.” Ông lão Tống hài lòng gật đầu, cháu gái quả nhiên đã khỏe lại rồi.

Trước kia ở thôn Tống gia, nếu lão Tứ Tống Minh Hảo có thể cho lão ông Tống có chút mặt mũi trước mặt thôn dân, khiến cho ông vô cùng thoải mái, thì Tứ nha đầu chính là thứ khiến ông đau đầu nhất, là nguồn cơn của nhiều trận bàn tán về Tống gia trong thôn làng.

Lão ông Tống từ trước đến nay đều trọng sĩ diện, bây giờ nhìn thấy cái họa lớn nhất trong lòng đã được giải quyết, ông vô cùng cao hứng rít hai hơi thuốc liền.

“Ông lão, ông đừng nói nữa, chúng ta bắt đầu ăn cơm đi.” Bà lão Tống cầm muôi cơm vỗ vào đầu ông lão Tống một cái, không nguyện ý để ông lão nói tiếp.

Có được hay không, dù sao cũng chỉ là một đứa con gái không đáng tiền, bàn thêm để làm gì.

Nếu là cháu trai thì bà mới cao hứng để ý thêm chút, còn cháu gái thì làm được tích sự gì chứ.
« Chương TrướcChương Tiếp »