Chương 12: Tôi không đồng ý

Bốn mẹ con Trần Quế Hoa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng không dám nói gì, chỉ nhanh chân lẹ tay bưng đồ ăn đặt lên bàn, sau đó chia bát đũa cho từng người.

Đầu năm nay, món rau xào lúc thiếu dầu lúc thiếu thịt, nhưng ở những làng quê như này, rau quả hiển nhiên là thứ không bao giờ thiếu.

Thôn Tống gia ít người nhiều đất, mặc dù giao thông không thuận tiện, đường núi khó đi lại, nhưng mỗi nhà đều có phần đất trồng trọt chăn nuôi cho riêng mình. Ngày bình thường tất cả trái cây rau củ đều do họ tự trồng mà ra.

Cải trắng xào, măng tây xào, còn có khoai tây sợi và dưa muối.

Tổng cộng bốn món ăn được múc ra tám đĩa nhỏ. Chỉ liếc mắt một cái, mặt Tống Thanh Thanh liền cứng lại, trong lòng thở dài thườn thượt.

Cái này mà gọi là cải trắng xào, măng tây xào sao? Đây rõ ràng là cải trắng luộc, măng tây luộc với khoai tây sợi luộc mà. Một chút dầu ăn cũng không có, so với đồ ăn của cô trong bệnh viện hai ngày trước còn kém hơn nhiều lần.

Có thể mọi người trong Tống gia đều cảm thấy quen thuộc, không chỉ có bác gái lớn Đỗ Xuân Hương không có ý kiến gì, ngay cả biểu tình của ông lão Tống còn không có chút gợn sóng. Xem ra đây chính là bữa cơm bình thường của nhà họ.

Nồi cơm rất nhanh đã được người khác bưng lên, vỏ nồi bị đốt đen thui, nắp nồi được mở ra, bên trong là gạo đã được nấu chín xanh xanh vàng vàng.

Đầu năm nay, ở nông thôn giã gạo bằng sức người là chính, không hề giống thế kỉ 21, có từng loại máy móc riêng cho từng công đoạn khác nhau. Trừ những bao gạo được mang bán ra bên ngoài nên được chế biến rất kĩ, còn lại đều được những người nông dân mang ra cây đập lúa, đập đến khi tất cả hạt gạo đã tách vỏ. Điều này khiến cho hạt gạo bị nát vụn rất nhiều, trộn lẫn cùng vỏ và lá lúa, dù có sàng sảy lặp đi lặp lại cũng khó tránh khỏi còn nhiều mảnh còn sót lại. Vậy nên, gạo khi nấu thành cơm luôn có màu hơi vàng nhạt xen lẫn chút xíu màu xanh lá.

Lão bà Tống cầm muôi cơm trên bàn, múc cơm cho từng người trong nhà. Đầu tiên là lão ông Tống, sau đó đến lượt mấy đứa con trai cháu trai, cuối cùng mới là con dâu cháu gái.

Bát ông lão Tống và mấy người đàn ông khác trong nhà đều đầy ắp cơm, nhất là ông lão Tống được lão bà Tống đặc biệt nén xuống, lại múc lên trên thêm hai muỗng cơm đầy. Đến phiên mấy đứa con trai, bà lão cũng làm tương tự, chỉ ngoại trừ hai đứa cháu Tống Hà Tống Khê.

Hai đứa cháu trai đầu của Tống gia đã lớn. Cháu lớn nhất Tống Hải năm nay 19 tuổi, đã kết hôn sinh con, ngày bình thường làm việc trung bình được 9 công điểm. Đứa nhỏ hơn chút là Tống Giang, năm nay 17 tuổi, không những không đi theo trai tráng trong làng làm việc, mà ngày bình thường làm việc còn không bằng một người phụ nữ.

Phải biết là, cho dù năm nay Tống Hà mới tròn 14 tuổi, nhưng bây giờ đã đi theo Tống Minh Hữu làm việc, mỗi ngày có thể làm được tận 6 công điểm.

Chỉ tại Tống Giang từ trước đến nay đều dẻo miệng, được bà lão Tống yêu thích, nên bà lúc nào cũng xới cho cậu ta nhiều hơn hai muôi cơm.

Đến phiên anh em Tống Hà Tống Khê, cảm thấy tuổi hai đứa đó còn nhỏ, lão bà Tống chỉ múc đầy bát, sau đó không thêm bớt gì hết, đưa trực tiếp cho bọn họ.

Đến phiên con gái trong nhà, đầu tiên bà xới cho chính bà và đứa con gái út trước, những muỗng cơm tiếp theo tựa như có gì đó đυ.ng vào tay, bà vừa xới vừa run tay vài cái. Vì thế, 3 đứa con dâu Đỗ Xuân Hương, Trần Quế Hoa và Tô Văn Nhã chỉ được chưa đầy một bát cơm, đến phiên 4 đứa cháu gái cũng chỉ còn chưa được nửa bát, thậm chí còn có mấy mảng cháy đen.

Tống Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào bát cơm cháy đen trước mặt, thực sự có chút nuốt không trôi.

Nhà nông ăn cơm tập thể chính là như vậy. Nhà đông người nên nấu cơm rất nhiều, vì sợ cơm chưa chín kĩ, mọi người thường để trên bếp rất lâu. Cứ như vậy lớp cơm dưới đáy nồi lúc nào cũng bị cháy khét thành một lớp dày, không chỉ có mùi khét mà ăn còn rất đắng.

“Lại đây, con ăn bát của mẹ này.” Tô Văn Nhã đối với chuyện này tựa như đã thành thói quen, cũng không cảm thấy kinh ngạc, với tay lấy bát cơm cháy khét trong tay Tống Thanh Thanh, đem bát trong tay mình đưa lại cho cô.

Tống Minh Hữu ngồi bên cạnh Tô Văn Nhã cũng không ngăn lại, sau đó lại đem nửa bát cơm cháy đó đến trước mặt mình, đưa bát cơm đầy ụ trắng tinh của mình cho vợ ăn, cười đến mức lộ cả hàm răng trắng tinh.

Gương mặt trắng trẻo của Tô Văn Nhã lộ ra nét đỏ ửng, oán trách nhìn Tống Minh Hữu: “Em có ăn nhiều như vậy được đâu?”

Thế rồi cô múc nửa phần cơm trong bát mình qua bát chồng.

“Cha, con cũng không ăn hết, cha ăn giúp con một chút nha.” Tống Khê giật giật tay áo Tống Minh Hữu, cũng bớt mấy thìa cơm qua bát cha mình.

Tống Hà ngồi bên cạnh Tống Khê cũng làm theo tương tự.

Tống Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn về phía gia đình bốn người ấm áp bên cạnh, lại cúi đầu nhìn bát cơm trong tay mình hiện ra chút vàng chút xanh, đáy lòng ấm áp, cả trái tim giống như được phơi qua ánh mặt trời dịu nhẹ tháng sáu.

Cho dù là bát cơm này đều nấu từ gạo chưa được sàng kĩ vỏ, nhưng cô cũng không còn cảm thấy khó ăn nữa.

Cô cầm đôi đũa nâng bát cơm lên, hướng về phía cha mẹ anh trai ngồi bên cạnh cười ngọt ngào, sau đó cùng bọn họ ăn bữa cơm đầu tiên.

Ngồi bên cạnh Tống Thanh Thanh là ba chị em Tống Xuân Tống Hạ Tống Thu, nhìn thấy gia đình chú Ba ấm áp như vậy, lại nhìn về phía nhà mình, thấy cha mẹ bọn họ đều đang cắm mặt ăn cơm, ba người đều cảm thấy có chút khó chịu trong lòng.

Dù là bất kì bữa cơm nào họ cũng đều thấy cảnh này, nhưng ba người vẫn không có cách nào quen được, lần nào cũng cảm thấy chua xót và đau lòng.

Tống Thu mím môi, cúi đầu không cảm xúc ăn miếng cơm cháy đen trên tay mình, dùng sức cố nuốt xuống. Nếu cô cũng là con gái vợ chồng chú Ba thì thật tốt biết mấy.

Với những hành động của nhà lão Tam, lão bà Tống cùng lão ông Tống coi như không thấy, tiếp tục ăn cơm trong chén, giống như tình cảnh này đã xảy ra hàng trăm lần, không có gì là lạ.

Đương nhiên, nếu thân hình cường tráng như Tống Minh Hữu bởi vì ăn quá ít mà té xỉu, kiếm không đủ 10 công điểm, vậy hai người bọn họ mới qua tìm Tam phòng tính sổ.

Trên bàn mặc dù chỉ có mấy món luộc cùng với hai đĩa dưa muối, nhưng đều bị mọi người ăn sạch sẽ. Trên mặt bàn là một chồng bát đĩa, không một hạt cơm cọng rau nào còn sót lại. Tống Thanh Thanh thấy thế, chỉ có thể học theo, tỉ mỉ vét bát cơm cho sạch sẽ, mất công làm người khác hoài nghi.

Đầu năm nay lương thực vẫn quá đắt, ngày bình thường mọi người ăn cũng chỉ no bụng được bảy, tám phần, vậy nên cũng không nỡ lãng phí.

Thôn Tống gia thuộc địa phận của khu Nam Phương, dân chúng ở đây bình thường ăn lương thực chủ yếu là lúa gạo và khoai lang, ngẫu nhiên độn thêm vài trái bắp. Trước đó trong bệnh viện Tống Thanh Thanh có hơi nghi hoặc, vì sao lương thực lại khan hiếm như vậy. Trước kia cô đọc tiểu thuyết thấy các nhân vật đều ăn cháo loãng với khoai lang, vậy nên luôn bị đói bụng.

Thật không nghĩ đến, thắc mắc vừa được nói ra, Tống Thanh Thanh liền bị khinh bỉ.

“Nấu cháo loãng như vậy sẽ rất tốn củi. Chẳng lẽ nấu cháo sẽ được nhiều gạo hơn nấu cơm hay sao? Nấu gạo cho nhừ cũng không thể biến ra thêm gạo được, thậm chí còn lãng phí củi lửa, lãng phí thời gian. Vậy nên không bằng trực tiếp nấu thành cơm khô, khi đói còn có thể uống thêm nước cho no bụng.” Vẻ mặt Tống Khê như người lớn giảng giải cho trẻ nhỏ.

Nhìn bát cơm vừa mới ăn xong sạch bong như đã được chà rửa, ý nghĩ nhanh chóng tìm kiếm thức ăn lóe lên trong đầu Tống Thanh Thanh, cô sờ vào chiếc bụng vẫn còn đói của mình, mới ăn được có tí cơm, thậm chí còn không có chất đạm, quay qua quay lại khẳng định chẳng mấy chốc nữa sẽ đói bụng, xem ra cô vẫn phải mau chóng nghĩ ra cách tìm thức ăn về.

Trời sinh tộc Tinh Linh có lực tương tác cao, có thể tùy ý xuyên qua bất kì rừng cây nào, cho dù là ma thú hung ác, cũng sẽ không chủ động tấn công một cách tùy ý.

Cho dù bây giờ cơ thể cô không còn đủ 100% chi lực tự nhiên, không cách nào hấp dẫn con mồi lớn. Thế nhưng để dẫn một con thỏ đến thì vẫn vừa sức, hoặc để thực vật sớm đơm hoa kết trái thì không vấn đề gì. Về sau khi trưởng thành, chỉ cần tiếp tục rèn luyện không ngừng, đến lúc đó nói không chừng còn có thể khôi phục lại năng lực khi xưa…

Tống Thanh Thanh vẫn đang suy nghĩ những việc này, những người khác trong Tống gia đã cơm nước xong xuôi, chợt nghe thấy Tống Minh Hữu mở miệng nói chuyện.

“Cha, mẹ… con có chuyện muốn nói với mọi người. Thanh Thanh hiện tại đã khỏe mạnh, tuổi tác cũng không còn nhỏ. Con muốn để Tứ nha đầu ở chung phòng với ba chị em Nhị phòng, hai người thấy thế nào?”

Trước kia, Tống Thanh Thanh là đứa ngốc, hai vợ chồng lo lắng cho con gái nên không đồng ý để con gái mình ở cùng những người khác. Nhưng bây giờ bệnh tình Tống Thanh Thanh đã tốt hơn, không còn ngơ ngơ ngác ngác nữa. Vậy nên con gái 8 tuổi ngủ cùng với cha mẹ cũng không hợp lí lắm.

“Không được! Gian phòng của con ngủ đã chật chội đông đúc như vậy rồi, làm sao có thể để một người vào ngủ chung nữa. Con không đồng ý.”

Lão ông Tống im lặng không nói gì, Tống Tuyết Kiều trừng mắt vài cái, vụt đứng dậy, lớn tiếng nói.