Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Tôi Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 13: “Nó ngủ ở đâu?”

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tống Tuyết Kiều năm nay 16 tuổi, là đứa con gái duy nhất của bà ở tuổi xế chiều nên lão bà Tống coi cô ấy như cục vàng quý giá trong lòng.

Ngày bình thường, ngoại trừ lão Tứ Tống Minh Hảo đang làm công nhân ở huyện thành, toàn bộ Tống gia từ trên xuống dưới chỉ có Tống Tuyết Kiều mới được bà lão quan tâm nhất. Ngay cả ba anh em Tống Minh Trung Tống Minh Tô Tống Minh Hữu cũng phải xếp hàng phía sau.

Tống Thanh Thanh ngẩng đầu, quan sát tỉ mỉ người cô nhỏ trước mắt này.

Trước đó khi ăn cơm, cô cũng đã quan sát toàn bộ người trong viện này rồi. Cô gái trước mặt có dáng dấp yêu kiều, hoàn toàn thừa hưởng được gen tốt của Tống gia, trên người mặc một bộ quần áo màu xanh xám có thêu vài bông hoa, ngay cả một mảnh vá nhỏ cũng không có, chính là người ăn mặc gọn gàng sạch đẹp nhất cái nhà này.

So với những cậu trai cô gái mười mấy tuổi trong nhà, tướng mạo xinh đẹp của cô ấy xếp thứ nhì chỉ sau nữ chính Tống Hạ.

Tống Tuyết Kiều trợn tròn hai mắt, sắc mặt khó coi, nhỏ giọng nói: “Lúc trước, khi cha mẹ vào phòng ngủ của con, hai người đã nói con sẽ chỉ ở chung với một người nữa. Hiện tại đã là ba người Đại nha, Nhị nha, Tam nha đến ở rồi. Bây giờ anh Ba còn muốn để Tứ nha vào ở cùng em nữa ư? Đây cũng thật quá đáng hết sức rồi! Căn phòng của con vốn đã không rộng, sao có thể chen lấn thêm một người nữa vào được? Huống chi Tứ nha đầu vốn là kẻ ngốc, lỡ như nó quậy phá trong phòng của con thì sao?”

Tống Minh Hữu sắc mặt khó coi, gân xanh trên trán nổi lên. Cho dù là người nhà nói con gái anh như vậy, người làm cha sao có thể không khó chịu trong lòng được: “Bệnh tình Thanh Thanh bây giờ đã tốt hơn rồi, so với những đứa trẻ khác không khác nhau là bao, làm sao có thể quậy phá phòng của em được? Huống chi lúc đó cha mẹ lên phòng em cũng chỉ thuận miệng nói. Hoàn cảnh nhà chúng ta là dạng gì, chẳng lẽ em không biết sao? Thanh Thanh không ngủ trong phòng em, vậy nó sẽ ngủ phòng nào, hả?”

Tống gia tổng cộng có ba gian nhà, trong đó có bảy căn phòng.

Hai vợ chồng lão Tống ở một phòng, bốn anh em Tống Minh Hữu mỗi người chiếm một phòng, còn lại hai căn phòng thì cháu trai một cái, cháu gái và cô nhỏ một cái.

“Nó ngủ ở đâu thì em không cần biết, nhưng chắc chắn không phải phòng em. Ai biết được sau này nó có phát bệnh rồi phá phách phòng em hay không. Không phải những người cảm cúm nóng sốt cũng truyền bệnh cho người khác hay sao, lỡ như nó lây bệnh ngốc cho em thì em phải làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ anh Ba sẽ chịu trách nhiệm ư?” Tống Tuyết Kiều tức giận oán hận dậm chân, một hai không đồng ý ngủ chung phòng với kẻ ngốc. Trước đó cô đã mềm lòng cho ba đứa cháu gái ngủ chung với mình rồi, bây giờ còn thêm đứa ngốc nữa thì khẳng định cô sẽ không chịu nổi mất.

Nếu để chuyện cô ngủ chung với đứa ngốc mà truyền ra ngoài, chẳng phải cô sẽ bị người ngoài cười thối mặt thối mũi hay sao?

Từ lúc người trong thôn biết Tống gia nhà họ có một đứa ngốc, mỗi lần đi ra ngoài, cô đều cảm thấy có những ánh mắt chế giễu luôn hướng thẳng vào người cô.

Hai mắt Tống Tuyết Kiều trừng to nhìn về phía Tống Thanh Thanh, có chút đỏ hồng.

Tống Minh Hữu bị em gái điêu ngoa đanh đá Tống Tuyết Kiều chọc giận đến nỗi lỗ tai bốc khói, vừa định nói thêm hai câu, đã thấy bà lão Tống ngồi bên cạnh đau lòng kêu lên hai tiếng ‘ai u’.

Lão bà Tống ôm con gái cưng của mình vào lòng: “Lão Tam, người làm anh như anh còn có lương tâm không? Tuyết Kiều dù sao cũng là em gái ruột của anh. Sao anh có thể vì chút chuyện nhỏ mà gây gổ với nó? Căn phòng kia của Tuyết Kiều vốn dĩ rất nhỏ, ba đứa cháu kia vào đó ở tôi cũng đã nhân nhượng lắm rồi, bây giờ còn thêm Tứ nha đầu vào chẳng phải sẽ loạn hết lên sao. Anh còn muốn em gái anh bị mất ngủ đúng không?”

“Mẹ! Mấy năm nay Thanh Thanh ngủ cùng vợ chồng con, có bao giờ nó quậy phá đâu.” Tống Minh Hữu xoa mi tâm, chỉ cảm thấy mẹ anh ta đang cố tính gây sự.

Đầu năm nay nhà nào mà chẳng như vậy. Chẳng lẽ có mỗi nhà này không được à?

Có nhiều gia đình trong nhà có rất ít phòng, phụ nữ thì đẻ nhiều, một phòng ngủ chứa bảy, tám người là chuyện hết sức bình thường. Huống chi đây là nông thôn, muốn xây thêm phòng cũng mất kha khá tiền, sao có thể sống như những nhà trên thành phố được.

“Sao có thể không lấn chỗ được? Người nhiều, ban đêm lỡ phát ra tiếng động thì vang rất lớn, lỡ như Tuyết Kiều bị khó chịu không ngủ được thì sao? Anh làm anh trai mà chớ hề suy nghĩ đến em gái mình chút nào. Rốt cuộc anh có phải anh ruột nó không? Huống chi Tứ nha đầu là con anh, ban đêm nó ngủ ở đâu thì anh tự sắp xếp được. Nhà mình rộng như vậy, chẳng lẽ kiếm một góc cho nó nằm cũng khó hay sao? Tứ nha đầu vẫn còn nhỏ, để nó ngủ chung với hai vợ chồng các người thêm hai năm nữa có làm sao đâu. Đến lúc Tuyết Kiều xuất giá, Tứ nha đầu chuyển qua cũng chưa muộn.” Lão bà Tống nói một tràng dài, khiến cho Tống Minh Hữu cau mày lại, nhưng anh ta cũng không dám đáp lời, dù sao người trước mặt cũng là người sinh ra anh ta, nếu cãi lại thì cũng là tội bất hiếu.

Cho dù Tống Minh Hữu tức giận ra mặt, cũng không làm cho lão bà Tống thay đổi ý định.

“Mẹ, Thanh Thanh tuổi không còn nhỏ nữa, cũng được coi là một thiếu nữ… Nếu mà ngủ chung với Tống Minh Hữu… e rằng không quá thích hợp cho lắm.”

Tô Văn Nhã mềm mại nói: “Nếu Tuyết Kiều đã không đồng ý để Thanh Thanh ngủ chung phòng, vậy thì xây thêm mấy gian phòng nữa đi. Anh em Tống Hải cũng sắp đến tuổi lấy vợ sinh con rồi, cũng nên chuẩn bị phòng ốc trước. Đến lúc đó, phòng nào dành cho Tiểu Khê thì Thanh Thanh ở tạm phòng đó cũng được.”

“Xây thêm phòng sao? Cô nghĩ hay nhỉ? Tống gia chúng ta đào đâu ra tiền mà xây thêm phòng mới?”

Lão bà Tống trợn trừng hai mắt: “Anh em Tiểu Hải hai phòng thì không nói gì, dù sao hai ba năm nữa cũng là hai mươi rồi, cũng sắp lấy vợ sinh con. Còn hai thằng ranh con nhà cô, mới nứt mắt ra, chưa đủ lông đủ cánh mà nghĩ đến chuyện phòng ốc vợ con rồi hả?”

Sao trước kia bà không nhận ra vợ lão Tam còn có mặt khác như này nhỉ?

Nhìn hai vợ chồng Tống Minh Hữu và hai vợ chồng ông lão Tống lời qua tiếng lại, Tống Thanh Thanh ngơ ngác, cô nhếch môi, vươn tay ra giật góc áo Tống Khê, nhỏ giọng nói: “Chú Tư không phải đi huyện thành sao? Sao không để em ở trong phòng chú ấy? Hoặc là… để cô nhỏ ngủ phòng đó, em với ba chị ngủ phòng cô nhỏ cũng được mà.”

Chú Tư Tống Minh Hạo là công nhân nhà máy phấn viết ở huyện thành, mỗi ngày đều đến nhà máy làm việc, bởi vậy ba người gia đình đó đã dọn lên huyện thành sống, mỗi tháng nhiều nhất là về hai lần, thậm chí chưa chắc họ đã nghỉ lại buổi tối, căn phòng đó để trống không phải rất lãng phí sao?

Tống Khê nhìn chằm chằm em gái, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, há to miệng, hiển nhiên không nghĩ đến việc em gái có thể nói ra vấn đề này: “Không, không thể động vào đâu. Căn phòng đó của chú Tư không thể ở được. Ông bà nội trước kia đã nói phòng ai nhà nấy ở. Cho dù trăm năm sau cũng phải đúng thứ tự đó mà sắp xếp.”

“Ồ!” Tống Thanh Thanh chớp mắt vài cái, giật mình gật đầu.

Ý này chính là, khi ông lão Tống còn chưa phân gia thì đã phân phòng trước. Vậy nên cô và Tống Tuyết Kiều cứ như thế không được ở trong căn phòng đó ngủ nghỉ.

Ách…

Vậy sau này cô ngủ ở đâu?

Nhìn chằm chằm vào cô nhỏ một chút, rồi lại nhìn chằm chằm vào hai vợ chồng Tống Minh Hữu, khuôn mặt Tống Thanh Thanh phồng lên thành cái bánh bao.

Hiện tại Tống Thanh Thanh không muốn ở cùng với cô nhỏ hay gây sự không nói đạo lí, cũng không muốn ở cùng cha mẹ làm bóng đèn, chỉ mong hai người có thể sắp xếp ổn thỏa để cô được ngủ một mình thôi.

Trong lòng Tống Thanh Thanh thở một hơi thật dài, chỉ tại thân thể này hiện tại còn quá nhỏ, lại vừa khéo mới ‘thanh tỉnh’, nếu không cô đã tìm cơ hội tự mình phân gia rồi.

Tất cả mọi người trong cái phòng này, ngoài hai vợ chồng Tống Minh Hữu và hai anh em Tống Khê, thì chẳng còn một ai mong cô sống tốt cả.

Cho dù có là nữ chính nguyên bản lương thiện cứng cỏi như Tống Hạ, cũng không thích một đứa em gái ngu ngốc hay làm người khác mất mặt như cô đâu.
« Chương TrướcChương Tiếp »