Chương 14: Tất cả đều đã có kế hoạch

“Ầm---!”

Lão bà Tống lao động chân tay quanh năm, sức lực không nhỏ, mạnh mẽ đập xuống bàn một cái, khiến nó rung lắc dữ dội. Vốn dĩ đã rụt người lại từ đầu, ba chị em Tống Xuân nay lại càng sợ hãi hơn, bị dọa sợ lập tức lùi về sau mấy bước.

“Lão Tam, ai bày anh nghĩ ra chuyện này? Tôi nói cho anh biết, em gái anh không đồng ý cho Tứ nha đầu ở chung phòng đâu, anh nghĩ cách khác đi. Tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, ngày xưa tay xách nách mang lo toan mọi việc nuôi anh lớn đến chừng này, thậm chí khi anh lớn tuổi tôi cũng tìm nàng dâu cho anh. Chẳng lẽ bây giờ anh bắt tôi lo cho cả con anh nữa hay sao? Mấy cái phòng này do tôi và cha anh dựng lên, xử lí sắp xếp thế nào cũng là do tôi và cha anh quyết định, chưa tới phiên anh đâu.”

“Hiện tại tôi không đồng ý chính là không đồng ý. Anh còn vì con gái mình mà bức chết tôi và em gái anh hay sao? … Nhà kho, phòng bếp, phòng củi… đầy phòng ra, chẳng lẽ một đứa bé như con gái anh ngủ không vừa à? Anh nhìn xem, trong thôn có mấy gia đình có con cũng chạc tuổi con anh, nếu không chịu ngủ phòng bếp, thậm chí liền bị họ ném ra phía sau núi đấy.” Lão bà Tống khí thế hung hăng quát lớn.

Sắc mặt Tống Minh Hữu khó coi, giọng điệu vừa lạnh vừa cứng, âm thanh vang khắp căn phòng: “Được! Nếu mẹ đã nói như vậy, vậy thì con sẽ tự mình làm một căn phòng cho Tứ nha đầu ở. Để con gái con một mình một phòng.”

Nghĩ đến cảnh con gái mình phải sống trong khổ cực, người làm cha như anh cũng rất đau lòng. Phòng có sẵn trong nhà anh ta không cần nữa, anh sẽ tự tay làm cho con gái anh một căn phòng mới.

Trước đó, ông lão Tống ngồi một mực tại chỗ hút thuốc, không lên tiếng, hiện tại liền gõ gõ điếu thuốc vài cái rồi nói: “Minh Hữu à! Làm một căn phòng mới cũng không phải là chuyện đơn giản, còn phải tìm những người khác đến giúp đỡ. Chúng ta không thể tùy tiện vì một chuyện nhỏ như vậy mà náo loạn lên được… Nhà chúng ta cũng không có nhiều tiền, không bằng trước hết cứ để Tứ nha đầu ở trong kho củi chịu thiệt một chút. Sau đó anh cùng vợ anh chỉnh chỉnh sửa sửa gì nhà anh thì chúng tôi cũng mặc kệ, tùy anh quyết định.”

“Cha, nhà chúng ta trong thôn ít nhiều cũng có chút mặt mũi, bây giờ lại để cháu gái mình ở trong kho củi thì còn ra thể thống gì? Không bằng nên nghe Minh Hữu đi, dựng một căn phòng mới cho Tứ nha đầu ở vẫn là thích hợp nhất đó ạ.”

Tô Văn Nhã sờ đầu Tống Thanh Thanh, trên mặt nở nụ cười, ôn nhu nói: “Cha cứ yên tâm, đến lúc đó căn phòng kia cũng không cần tốn nhiều tiền, cùng lắm là tốn chút công sức thôi. Minh Hữu không phải lúc trước cũng từng lên núi chặt cây lấy gỗ hay sao? Bây giờ lấy đống gỗ đó đóng thành một căn phòng cho Tứ nha đầu, cũng không cần lớn lắm đâu, chừng một người ở là đủ rồi.”

“Nhà gỗ sao?” Lão ông Tống cầm tẩu thuốc trên tay, lông mày cau lại, ánh mắt lướt một vòng ba đứa trẻ nhà lão Tam: “Cái đó so với kho củi cũng có khác biệt là bao đâu? Lỡ như mùa đông lạnh thì làm thế nào?”

Huyện Thạch Lâm tuy rằng ở phía Nam bản đồ đất nước, mùa đông không cần giường sưởi, nhưng nhiệt độ cũng đã là năm, sáu độ rồi. Thậm chí năm trước nhiệt độ còn thấp hơn nữa, lại là nơi hoang vu ít người, có lúc nhiệt độ còn giảm tận âm mười mấy độ, như vậy cũng đủ để đông cứng đến chết một người.

Bởi vậy, dù thôn Tống gia lưng dựa núi lớn, cũng rất ít gia đình đốn củi dựng nhà, đa số vẫn là bùn đất thô sơ. Tốt hơn một chút thì xây bằng gạch nung đỏ, nhưng loại này rất đắt, cả thôn cũng chỉ có mình nhà lão trưởng thôn mới có phòng ốc xây bằng loại này.

“Cha, lạnh thì cũng lạnh một chút thôi, tốt xấu gì nó cũng là cái phòng. Một mình Tứ nha đầu một phòng cũng coi như tốt hơn hẳn so với ở chung với vợ chồng con hoặc ở phòng chứa củi. Đến lúc đó lỡ như mùa đông có lạnh thì chúng con lại cho nó vào trong phòng ngủ cùng.” Tô Văn Nhã đáp lại lão ông Tống.

Lão ông Tống cúi đầu xuống, đem thuốc lá trong tay nhét vào nõ điếu, sau khi châm lửa, hít một hơi thật dài, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt kiên định của con dâu một lát, cuối cùng nghĩ ngợi, mới nói: “Được. Chuyện này theo ý mấy đứa mà làm… Nhưng con dâu à, chuyện của Tứ nha đầu con phải tự lo liệu. Lỡ như mùa đông lạnh nó sinh bệnh, thì chỉ có thể được đến nhà lão Hoàng xem bệnh thôi.”

Ý tứ này của lão Tống, chính là, dù cho mùa đông năm nay Tứ nha đầu có bị bệnh nặng như thế nào, cũng không bao giờ ông cho tiền đi bệnh viện huyện khám bệnh.”

Hai vợ chồng Tống Minh Hữu cùng Tô Văn Nhã nhìn nhau một chút, sau đó liền gật đầu lia lịa về phía lão ông Tống: “Chuyện này chúng con nghe cha. Chúng con nhất định sẽ chăm sóc Tứ nha đầu thật tốt, không để nó ốm đau sinh bệnh nữa.”

Chuyện phòng ốc cứ thế mà giải quyết xong nhanh gọn, trong nhà trừ lão bà Tống cùng cô nhỏ Tống ra, không còn bất kì ai cho ý kiến về chuyện này nữa. Cho dù là bác gái lớn Đỗ Xuân Hương ngày thường hay lắm lời, cũng không nói bất cứ câu gì, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến bà ta, với lại ở nông thôn cây cối nhiều vô xuể, đóng một căn phòng gỗ cũng không tốn kém tiền bạc gì cho kham.

Sau bữa cơm tối, bốn mẹ con Trần Quế Hoa vẫn là người thu dọn bát đũa. Tống Thanh Thanh ngẩng đầu lên nhìn mấy mẹ con Trần Quế Hoa đang căm cúi dọn bàn, nổi bật nhất trong đám người đó chính là nữ chính, khuôn mặt cô ấy méo mó khó chịu bước đi từng bước sau mẹ mình vào phòng bếp.

“Hai đứa bắt đầu từ ngày mai sẽ theo cha đi xây phòng ngủ. Ông bà nội và cô nhỏ không cho Tứ nha đầu ở chung phòng, vậy thì chúng ta sẽ tự xây một cái cho em gái, được không?” Tống Minh Hữu vỗ vỗ vai hai đứa nhóc nhà mình, nói: “Hai anh em con tuy tuổi tác không lớn lắm, nhưng cũng phải đi theo cha mà học tập. Nếu cố gắng chăm chỉ, cha chắc chắn thời điểm hai đứa thành thạo nghề làm mộc sẽ không còn xa nữa.”

Năm nay, đàn ông con trai trong xóm, ai ai cũng đều biết không ít thì nhiều nghề thợ mộc. Phức tạp như khắc hoa văn, làm đồ trang trí thì họ không biết, nhưng đơn giản như đóng tủ lắp giường thì vẫn có thể làm được.

Lần làm phòng cho Tứ nha đầu này, kệ tủ, giường chiếu, giá sách, bàn ghế… đồ dùng vật trang trí nhất định không được thiếu một thứ. Trên mặt Tống Minh Hữu lộ ra nụ cười ấm áp.

Khuôn mặt Tống Hà không mấy lạc quan nhìn về phía cha mình: “Cha, tuổi em gái còn nhỏ như vậy, một mình ở trong phòng có phải hay không không quá thích hợp? Với cả tấm ván gỗ mỏng như vậy, dùng cái đó dựng tường, mùa đông em gái ngủ một mình chắc chắn sẽ rất lạnh.”

Trước đó cha mẹ đã từng nói với ông bà nội, rằng là trời lạnh sẽ để em gái ngủ chung với bọn họ. Một hai năm sau thì có thể được, nhưng đến năm sáu năm sau đó, khi em gái đã lớn, tiếp tục ngủ phòng cha mẹ cũng không phải là ý hay, nghĩ đi nghĩ lại cũng không hợp lí.

Tống Minh Hữu đập bàn tay to của mình vào cái đầu nhỏ của Tống Hà, phát ra một tiếng bốp, anh ta tức giận nhìn về phía con trai mình: “Con làm như cha hồ đồ lắm hay sao vậy? Phòng chúng ta làm cho Thanh Thanh không thể tạm bợ mà dùng tấm ván gỗ như phòng chứa củi được. Hai ngày trước cha cùng mẹ đã thương lượng xong hết rồi.”

“Phòng ở cho Thanh Thanh chúng ta dùng mấy cọc gỗ lớn trực tiếp đóng xuống đất làm tường. Cọc gỗ cũng không cần cao quá, miễn sao chỉ cần đủ cho em gái con ở thoải mái là được. Trong những năm gần đây, nhà mình tích trữ không ít gỗ lớn, nếu có thiếu thì mẹ đi đổi điểm với hàng xóm là được.”

“Mẹ nghe trước kia ông bà ngoại con nói, ở bên đó có không ít người làm như vậy rồi. Thân gỗ dày dặn chắc chắn, ngay cả mùa đông cũng không sợ lạnh đâu.” Tô Văn Nhã vừa nói vừa gấp quần áo trong tay bỏ vào hòm gỗ bên cạnh.

Tối hôm qua, hai vợ chồng Tống Minh Hữu đã thương lượng với nhau về vấn đề này, đồng thời đã sớm lên kế hoạch chi tiết về gian phòng mới cho Tống Thanh Thanh. Căn phòng sẽ được dựng ngay bên cạnh phòng bọn họ, để lỡ xảy ra chuyện gì thì họ còn có thể chăm sóc cho con gái mình.

“Thế nào? Con gái thấy cha lợi hại không?” Hai mắt Tống Minh Hữu lóe sáng nhìn về phía Tống Thanh Thanh.

“Dạ lợi hại ạ.” Hai mắt Tống Thanh Thanh lấp lánh, khóe miệng cười tươi lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào.

Không chỉ lợi hại, mà là vô cùng lợi hại, khiến cho cô kinh ngạc không thôi. Nghe lời này của cha mẹ, rõ ràng đã biết trước lão bà Tống và cô nhỏ chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô ở chung phòng của họ.

Có thể sở hữu một mình một phòng, cho dù có hơi nhỏ, nhưng mà cô rất vui nha. Ngủ một mình một phòng, cô có thể làm đồ ăn thỏa thích, so với việc phải ở chung với người khác, quả là tuyệt vời biết bao.

Đầu năm nay, nông thôn không có hoạt động giải trí vui chơi gì, lại thêm thôn Tống gia ở vị trí hoang vu hẻo lánh, toàn bộ thôn xóm ngay cả điện đều không có, vậy nên nhà nào cũng đi ngủ sớm.

Tống Thanh Thanh vừa mới tắm nước nóng xong, đang lau khô đầu tóc, sau đó liền chui vào chăn ấm nằm ngủ.

Nhưng ở Sở gia một bên khác, bên trong kho củi.

Hai đứa con trai mười lăm mười sáu tuổi lúc này đang hung hăng đấm đá một đứa nhỏ, ước chừng nhỏ hơn tụi nó mấy tuổi, thân thể gầy yếu ngồi trên mặt đất. Phía trước cửa là một đứa bé gái thắt tóc hai bím, đứng khoanh hai tay trước ngực, luôn miệng bảo ‘tiếp đi’.

Đứa nhỏ ngồi trên đất dùng hai tay ôm sát vào đầu mình, cẳng tay gầy gò lộ ra bên ngoài, lộ ra nhiều vết bầm tím xanh đỏ lớn bé khác nhau, thậm chí có nhiều chỗ đã tróc da rỉ máu đỏ tươi ra ngoài.

“Nhà tao cho mày ăn uống đầy đủ, thế mà mày lại lộ ra tính xấu, còn dám ăn trộm kẹo đường trong phòng bà nội, hôm nay tao phải đánh chết mày mới hả dạ.” Sở Đại Lâm đá một cái vào bụng Sở Việt, mặt mũi đầy ác ý nói.

Nhưng cái đá này thật sự có chút mạnh, trực tiếp đem Sở Việt ngã lăn ra đất, thân thể đυ.ng vào bờ tường phía sau, phát ra một tiếng bịch thật to, khiến cho cậu ta không còn nhúc nhích gì nữa.

“Anh, hình như anh đạp mạnh quá rồi đấy… Không phải là nó chết rồi chứ?” Sở Nhị Lâm nhìn người nằm trên mặt đất không nhúc nhích gì, có chút xoắn xuýt gãi đầu. Trước kia bọn họ cũng từng đánh Sở Việt nhiều lần, nhưng mà nặng như vậy thì chưa từng có.

“Hừ… Nếu không phải vì nó lén vào phòng bà nội ăn cắp kẹo đại bạch thỏ, chúng ta sao lại đánh nó được. Kẹo đường đó là của chú Chu từ trên thành phố gửi về. Ngày bình thường chúng ta đã không dám ăn, làm sao có thể tùy tiện cho đứa không cha không mẹ này hưởng lợi được. Nếu nó muốn ăn thì nó tự đi mà tìm.” Sở Đại Lâm năm nay mười lăm tuổi, đừng nghĩ cậu ta lớn tuổi, thực chất sự đời cậu ta trải qua cũng không nhiều.

Nhìn thấy Sở Việt nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất, Sở Đại Lâm giơ mũi chân đá đá vài cái, đưa bó đuốc áp sát mặt Sở Việt, thấy đối phương chỉ là hôn mê chưa chết, Sở Đại Lâm mới chậm rãi thở ra nhẹ nhàng, nhưng ngay sau đó liền thẹn quá hóa giận, đạp thêm một phát nữa, mắng ‘thằng chết tiệt giả chết dọa tao’.

Thằng này cũng cùng một dạng với mẹ nó, không phải thứ tốt lành gì.

“Sao không chết luôn đi. Nếu không phải ngày hôm nay em đi ngang qua, trong lúc vô tình nhìn thấy trong tay nó cầm kẹo đường, thì em đã nghĩ nó là người tốt rồi… Đúng là đồ khốn nạn!” Sở Diễm Lâm đang đứng ở cửa chống nạnh lên mắng, khuôn mặt cô bé tràn đầy vẻ đắc ý.

“Có điều, phòng bà nội lúc nào cũng bị khóa lại, sao nó có thể lẻn vào được nhỉ?” Sở Nhị Lâm lấy tay gãi gãi khuôn mặt mình, thắc mắc: “Buổi chiều, em thấy chú Ba nhà Tống giúp nó khiêng củi về nhà, chẳng lẽ viên kẹo này là của chú ấy ư? Trước đây vài ngày thằng này đã nhảy xuống sông cứu con gái ngốc nhà chú ấy mà. Thậm chí vợ chú ấy còn mang không ít đồ qua đây biếu ông bà nội mình đấy…”

“Hừ!”

Sở Đại Lâm hừ mạnh một tiếng, bất mãn nhìn về phía em trai mình, giọng điệu ác ý: “Cho dù đấy là Tống gia cho nó, thì nó cũng phải đem cho chúng ta ăn trước. Nó ăn ở nhà chúng ta, ngủ ở nhà chúng ta, vậy nên có đồ ngon chúng ta phải được hưởng trước, dám giấu giếm như vậy nên đáng bị đánh. Ai bảo nó không biết tốt xấu.”

“Anh cả nói không sai, huống chi hồi nãy anh hai cũng đánh nó mà.” Sở Diễm Lâm khó chịu phản bác lại: “Được rồi, chúng ta đi thôi. Dù sao bà với mẹ đều nói, thằng này số mệnh sống dai, khắc chết cha mẹ nó, thế mà chính nó vẫn chưa chết… Chúng ta tốt nhất vẫn đừng nên đến gần nó, kẻo sau này lại khắc chết chúng ta.”

Cửa phòng củi phát ra một tiếng ‘phanh’ thật to, sau đó là tiếng bước chân nhỏ dần.

Trước đó vẫn đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích giống như người sắp chết, Sở Việt đột nhiên giật giật cánh tay bị thương, ôm bụng chậm chạp ngồi dậy, thần sắc trên mặt u ám, nào có giống người ấm áp lương thiện, ngược lại còn giống ác quỷ đến từ địa ngục, âm lãnh hung ác, ánh mắt mang đầy sát khí.

Sở Việt đứng dậy, chậm rãi đi đến đống rơm bên cạnh, lật một nắm cỏ khô ra. Bên trong là một mẩu bút chì thừa cùng với một tờ giấy trắng đã ố vàng, trên đó viết bảy, tám cái họ tên.

Nằm dựa vào đống cỏ khô, nghiêm túc nhìn họ tên ba anh em Sở Đại Lâm trong tờ giấy, sau đó lại nhìn số đường thẳng được vẽ chi chít bên cạnh, Sở Việt lấy bút chì kẻ thêm một đường vào cuối cùng của mỗi cái tên ấy.

Khuôn mặt u ám của cậu thiếu niên dường như giảm bớt đi mấy phần, nhưng độ cong khóe miệng cho thấy sát khí không thể giấu được. Cậu ta chầm chậm liếʍ vết máu trên khóe môi, đầu lưỡi ngập tràn vị tanh nồng, chỉ thấy trong cổ họng cậu khẽ phát ra một tiếng cười châm chọc.

“A…”

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt góc phải dưới của tờ giấy, không biết khi nào ở đó đã xuất hiện thêm một cái tên mới. Bàn tay thon dài của Sở Việt nhẹ nhàng cầm bút chì, khẽ vạch một dấu ở sau ba chữ ‘Tống Thanh Thanh’.